[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 12: Nói chuyện phiếm
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 12: Nói chuyện phiếm
Chương 12: Nói chuyện phiếm
Sáng hôm sau, Yến Hà liền thêm WeChat của Đàm Ninh.
Cô nhập vào khung lời mời mấy chữ: “Chào cô Đàm! Em là Yến Hà, sinh viên khoa Báo chí & Truyền thông.” Sau đó nhấn gửi yêu cầu. Rất nhanh, Đàm Ninh đã chấp nhận lời mời.
Yến Hà lập tức nhắn tin chào hỏi: “Chào cô Đàm! 🎉 Em là Yến Hà, khoa Báo chí & Truyền thông ~ làm phiền cô rồi ạ! [vui vẻ][vui vẻ][vui vẻ]”
Tin nhắn vừa được gửi đi, chưa đầy mấy giây sau, điện thoại cô liền rung lên vì có cuộc gọi đến.
Là giảng viên hướng dẫn của câu lạc bộ cô tham gia.
“Yến Hà, nghe nói em đã quay lại rồi?”
Yến Hà đáp: “Vâng ạ, em vừa mới về hôm qua.”
“Là thế này, Tết sắp đến rồi, trường mình dự định tổ chức một chuyên đề dành cho các giảng viên và nhân viên được chọn trong ‘Kế hoạch Vạn Người’. Hoạt động này cũng giúp ích cho công tác tuyển sinh năm nay.”
Yến Hà hỏi: “Có bao nhiêu giảng viên tham gia ạ?”
“Khoảng bảy người. Ngày mai tôi sẽ tổng hợp danh sách và gửi cho em, kèm theo những câu hỏi phỏng vấn và những điểm cần lưu ý. Em cùng Vu Kha chia nhau đi phỏng vấn nhé.” Bên kia vang lên tiếng lật tài liệu. “Nhiệm vụ này giao cho em đấy.”
Yến Hà nhận lời, cúp máy thì thấy Đàm Ninh đã nhắn tin lại.
Đàm Ninh: “Chào em, Yến Hà! 😊 Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ nhé! 🎉 Nghe thầy hướng dẫn nói em vừa từ nước ngoài về học, thật xuất sắc nha~ Em có thời gian không? Qua văn phòng cô để trao đổi một chút về đề tài nghiên cứu của em nhé!”
Yến Hà: “Cảm ơn cô ạ~ 💖 Lúc nào em cũng rảnh! Cô cứ hẹn thời gian ạ!”
Đàm Ninh: “Vậy mai nhé? 9 giờ sáng mai, văn phòng cô ở khu giảng đường số 3, phòng 303.”
Yến Hà: “Dạ, cảm ơn cô~ Hẹn gặp cô ngày mai! 💖”
Đàm Ninh: “Tốt! 👍”
Cất điện thoại xuống, Yến Hà ngồi ngẩn người trên ghế sô pha một lúc rồi đứng dậy vào bếp rót nước.
Trong nhà trống trải, không có chút hơi người.
Cô mở tủ lạnh cao hơn mình một chút, bên trong đầy ắp đồ ăn, nhưng lại không có cảm giác muốn ăn gì cả.
Ba mẹ cô đều không có nhà, công việc của cả hai lúc nào cũng bận rộn. Nghĩ lại, cô có chút hối hận, nếu hôm qua về nhà không lăn ra ngủ ngay, có lẽ còn có cơ hội ăn chung một bữa cơm với gia đình.
Yến Hà buồn bã tựa vào bàn bếp.
Nhà đã bật sưởi, cô chỉ mặc áo cộc tay, cầm cốc nước lạnh trong tay, giờ mới chợt nhận ra hơi lạnh từ lòng bàn tay lan lên tận lưng.
Cô đặt chiếc cốc vào lò vi sóng, chỉnh thời gian rồi đứng lặng chờ đợi.
Mọi thứ vẫn giống hệt như lúc cô rời đi, nhưng Yến Hà luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một thứ gì đó vô hình đang lặng lẽ thay đổi, không ồn ào, không rõ ràng, nhưng từng chút một, nó vẫn len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống. Đến khi nhận ra, có lẽ đã quá muộn để níu giữ.