[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 102: Hôn
Chương 102: Hôn
Giữa đám đông ồn ào, giọng của Yến Hà vang lên.
Cô không nhìn thấy gì khác, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Trước mắt chỉ có đôi mắt cong cong, dịu dàng mà xinh đẹp của Thẩm Cẩm Dung—đôi mắt mà cô đã bao lần ngẩn ngơ vì nó.
Cô sợ giọng mình sẽ bị nhấn chìm giữa đám đông, nhưng Thẩm Cẩm Dung vẫn nghe thấy.
Lời ấy truyền vào tai chị rất rõ ràng, tựa như làn gió nhẹ lướt qua, lại giống tiếng chuông nhà thờ, ngân vang từng hồi.
Nếu nhất định phải định nghĩa, Thẩm Cẩm Dung nghĩ, đây chính là câu nói mà chị đã chờ đợi bấy lâu nay.
Chị không vội đáp, chỉ mỉm cười.
Yến Hà căng thẳng nhìn chị, chờ đợi trong hồi hộp. Thẩm Cẩm Dung tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay đang cầm hộp dây chuyền của cô.
Như có một luồng sóng vô hình, đám đông xung quanh bất giác lùi lại nửa bước, nhường cho họ một khoảng trống nhỏ giữa dòng người.
“Thật là.” Giọng nói oán trách khe khẽ vang lên bên tai Yến Hà: “Chị còn tưởng rằng, em sẽ nhịn đến tận khi về nước mới chịu nói ra cơ đấy.”
Yến Hà trừng lớn mắt, nhìn chị từng chút một tiến đến gần.
Giây phút ấy dường như kéo dài vô tận.
Ngay khoảnh khắc này. Hơi thở như ngừng lại.
Những cánh chim trên bầu trời ngừng vỗ, tiếng chuông nhà thờ lặng yên, ánh đèn trên cây thông Noel cũng thôi lấp lánh. Tiếng người xung quanh im bặt. Cả thế giới dường như ngừng chuyển động.
Cô cảm nhận rõ cổ tay mình bị bàn tay chị nắm chặt.
Họ đứng đối diện nhau, như thể đang ở giữa một lễ đường, thề nguyện bên nhau.
Thẩm Cẩm Dung cúi xuống, hôn cô.
Sau đó, khi đi ngang một quán đồ uống nhỏ, Thẩm Cẩm Dung gọi một ly champagne, còn Yến Hà chỉ vào một thức uống có cái tên kỳ lạ.
Chị ghé lại gần nhìn, rồi bật cười, chỉ cho cô xem: “Em nhìn này, tên nó là Eterno, nghĩa là vĩnh hằng.”
Yến Hà gần như dán cả người lên người chị, ôm lấy cánh tay chị, cười tít mắt: “Em muốn thử.”
Vĩnh hằng.
Vừa đi được một quãng, từ xa Thẩm Cẩm Dung đã ngửi thấy mùi cồn nồng đậm.
Chị hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ngăn cô. Khi đưa ly cocktail nhỏ xinh có cái viền muối chanh cho cô, chị chỉ dặn: “Uống chậm thôi.”
Rượu này có vẻ dùng vài loại rượu mạnh làm nền, độ ngấm chắc hẳn sẽ rất cao.
Yến Hà vừa nhấp một ngụm đã theo phản xạ nhăn mày, cô giơ ly rượu có một lát chanh nhỏ trang trí lên, vẻ mặt đầy khổ sở: “Chịiiiii.”
Vừa gọi xong, cô chợt nhận ra mình đã có quyền gọi chị bằng một cách khác.
Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô ngốc nghếch cười, rồi hớn hở gọi: “Bảo bối!”