[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 101: Lễ Giáng Sinh
- Metruyen
- [Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống
- Chương 101: Lễ Giáng Sinh
Chương 101: Lễ Giáng Sinh
“Giáng Sinh vui vẻ.” Yến Hà vừa mở mắt ra đã thấy chị mỉm cười nói với mình như vậy.
Bên cạnh giường của hai người có một chiếc tất Giáng Sinh màu đỏ rực. Đó là quà của anh nhân viên khách sạn đưa tặng khi các cô trở về tối qua. Anh ấy nói rằng đây là món quà dành cho tất cả khách lưu trú, còn bảo nếu treo tất ở đầu giường, sáng hôm sau sẽ nhận được quà từ ông già Noel.
Sảnh khách sạn trang trí một cây thông Noel gần 10 mét, ngôi sao trên đỉnh cao đến mức tưởng như sắp chạm trần. Khi hai người trở về, đèn trong sảnh đã tắt quá nửa, chỉ còn những dây đèn nhỏ trên cây thông lấp lánh, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ xung quanh.
Thẩm Cẩm Dung đoán có lẽ nhân viên khách sạn sẽ lặng lẽ bỏ quà vào tất khi dọn dẹp phòng, hoặc có khi dù không treo tất cũng sẽ có quà. Nhưng nhìn Yến Hà hào hứng như vậy, cuối cùng chị không nỡ nói ra những lời này để phá hỏng niềm vui của cô.
Vì thế, trước khi ngủ, Yến Hà đã chỉnh trang lại chiếc tất đỏ thật ngay ngắn ở đầu giường. Lúc cô làm việc này, Thẩm Cẩm Dung đang dựa vào sofa đọc một cuốn sách tiếng Anh lấy từ giá sách trong phòng khách sạn.
Từng chữ trên bìa sách, Yến Hà đều nhận ra, nhưng ghép chúng lại với nhau, cô hoàn toàn không hiểu nghĩa.
Chị đọc rất chăm chú. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống trang sách, khiến nền giấy trắng cũng nhuốm một màu ấm áp, giống như buổi chiều tà, người ta cầm một quyển sách ngồi đọc trên ban công—tĩnh lặng mà an yên.
Nhìn thấy Yến Hà treo tất xong, Thẩm Cẩm Dung khẽ đẩy gọng kính trượt xuống trên sống mũi, nhẹ giọng nói: “Ngày mai là Giáng Sinh rồi.”
Giọng chị nhẹ tênh, như ẩn chứa điều gì đó mơ hồ, nhưng cũng có thể chỉ là một câu nói đơn thuần.
“Ngày mai chúng ta không phải đi trượt tuyết sao?” Yến Hà cẩn thận chỉnh lại chiếc tất, rồi mới quay đầu nhìn chị.
“Khu trượt tuyết có thể sẽ đóng cửa sớm.” Thẩm Cẩm Dung khép sách, đặt lên bàn gỗ trước mặt, chậm rãi nói: “Hơn nữa, siêu thị và nhà hàng khách sạn có thể cũng sẽ nghỉ. Chiều mai, chúng ta về sớm, đi dạo trung tâm thành phố nhé.”
Yến Hà ngồi trên giường, nhìn chằm chằm chiếc tất đỏ, đầu óc lơ đãng.
Thật ra cô chẳng bận tâm mai sẽ làm gì. Cô chỉ đang nghĩ, buổi tối mai, mình nên nói với Thẩm Cẩm Dung thế nào—
Nói thế nào đây?
Chị có thể làm bạn gái em không? Chúng ta có thể ở bên nhau không?
Nhưng dù nói thế nào cũng thấy bình thường quá.
Yến Hà thở dài.
Thẩm Cẩm Dung tháo kính ra, mỉm cười với em: “Nếu mệt thì ngủ đi.”
*
“Sao còn chưa chịu dậy?”
Nhìn thấy ánh mắt còn ngái ngủ của Yến Hà, Thẩm Cẩm Dung bật cười, vỗ vỗ chăn em: “Dậy đi nào, Giáng Sinh rồi.”