[Bhtt - Edit] Hôn Nhầm Giảng Viên Xinh Đẹp - Vũ Quả Thị Cá Ba Lê Khống - Chương 1: Nhà hát
Chương 1: Nhà hát
Phía trước lối đi của sân khấu là một hành lang dài. Ánh đèn nơi đây mờ ảo, nhưng đi thêm vài bước nữa, không gian bỗng trở nên sáng sủa và rộng rãi. Dưới sàn được trải thảm, trên đó có những hoa văn tinh xảo với tông màu trầm, phức tạp. Những họa tiết này dường như có liên quan đến thần thoại Đông Âu.
Yến Hà không quá để tâm đến điều đó, chỉ lướt nhìn qua một cách hời hợt. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nơi này mang theo một bề dày lịch sử, như thể thời gian đã lắng đọng lại mà tạo thành bầu không khí huyền bí, khó diễn tả nhưng lại hòa hợp tuyệt đối với khung cảnh xung quanh.
Bên cạnh có vài người đang trò chuyện khe khẽ, giọng nói quá nhỏ khiến Yến Hà không nghe rõ họ đang nói gì. Bên trong nhà hát, hệ thống sưởi hoạt động rất tốt, khiến cô phải cởi bớt khuy áo khoác, theo bản năng mà kéo cổ áo để điều chỉnh nhiệt độ.
Bạn thân Lý Tu Khê nhìn cô bật cười: “Cậu mặc phong phanh như thế giữa mùa đông, vào đây lại thấy nóng đúng không?”
Yến Hà phẩy tay quạt nhẹ trước mặt, cảm thấy trong nhà hát tuy ấm áp nhưng vẫn khiến cô có chút khó chịu. Cô không hưởng ứng lời trêu đùa của Lý Tu Khê mà chỉ cúi đầu nhìn số ghế trên dãy: “Đến chỗ rồi.”
Tấm vé cho buổi nhạc kịch hôm nay rất khó mua. Lý Tu Khê đã phải vất vả lắm mới giành được hai chỗ ngồi gần nhau, nghe nói còn bị hét giá trên trời.
“Đông người thật đấy, bảo sao cô gái người Digan [1] kia nói vé lần này không dễ mua.” Lý Tu Khê vừa điều chỉnh tư thế ngồi vừa ghé tai Yến Hà nói nhỏ: “Kết thúc học kỳ rồi, ai cũng rảnh rỗi cả.”
[1] : Người Digan (hay Romani) là một dân tộc du mục có nguồn gốc từ Ấn Độ, sau đó di cư đến nhiều nơi trên thế giới, chủ yếu ở châu Âu. Hiện nay, người Romani sinh sống rải rác ở nhiều quốc gia như Hungary, Tây Ban Nha, Pháp, Ý,…
Yến Hà không đáp, chỉ cúi đầu nhìn thông tin trên vé. Lý Tu Khê tiếp tục hỏi: “Cậu làm xong thủ tục về nước hết chưa?”
Cả hai đều là du học sinh trao đổi, sau khi học kỳ này kết thúc thì có thể trở về nước.
Bị hỏi bất ngờ, Yến Hà thoáng ngẩng đầu, ánh mắt hơi mơ hồ quét qua khán phòng đông đúc: “Làm xong rồi. Nhưng về nước cũng chỉ được nghỉ ba ngày rồi phải vào học lại ngay.”
“Thật tốt!” Lý Tu Khê tỏ vẻ hâm mộ, lấy điện thoại ra kiểm tra lịch học của mình. Cô lướt qua một lượt, sau đó bỗng trừng mắt, hoảng hốt hét nhỏ: “Không thể nào! Xong đời rồi! Ngay hôm sau khi về nước là mình phải đi học! Cậu xem đi!”
Yến Hà ghé mắt nhìn, trên lịch học của Lý Tu Khê chỉ có một tiết học duy nhất, ghi tên giáo viên là “Thẩm Cẩm Dung”, kèm theo danh xưng “Giáo sư”. Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là giáo sư mới của khoa cậu sao? Cậu thử gửi email giải thích tình huống, xin nghỉ một buổi chắc cũng không khó đâu?”
Giáo sư chính thức trong khoa Kinh tế không nhiều, cô cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
“Ai? Đúng là lạ thật. Mình sắp tốt nghiệp rồi mà chưa từng nghe đến cô ấy. Để mình lên website của trường tìm email của cô ấy!” Lý Tu Khê ngồi thẳng dậy, cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại.