[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Phiên ngoại
Phiên ngoại 3 – Khách không mời mà đến (3)
====================================
Miệng Lâm Cẩm Vân bị bánh bao chặn họng.
Quá trình này rất đau khổ và ép tim, cô cau mày cố gắng nuốt vài lần, khó chịu đến khuôn mặt méo mó, hai mắt cơ hồ đẫm lệ.
Tưởng Lan căng thẳng đang muốn chạy tới giúp cô, nhưng vị khách kia đã chạy tới trước một bước.
“Cô chậm một chút a!” Đinh Tuyết nói cũng không quên vỗ lưng giúp Lâm Cẩm Vân, “Thật đúng là con nít ba tuổi, tôi cũng không có tranh đoạt với cô mà còn bị nghẹn như thế này.”
“Không có việc gì. . .”
Lâm Cẩm Vân khoát khoát tay với Đinh Tuyết, vô thức ngẩn đầu nhìn Tưởng Lan.
Tưởng Lan đang nhìn cô lúc này mới dời mắt đi, xoay người đi về phía phòng bếp.
“Lan. . .”
Trong lòng cô hoảng hốt, mở miệng gọi cô ấy.
Tưởng Lan quay mặt sang hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Cẩm Vân nhìn chằm chằm gò má của cô ấy, cười đến hèn mọn: “Cho em ly nước đi, được không?”
“Được.”
Tưởng Lan đi vào nhà bếp, Lâm Cẩm Vân liền xụ mặt quay đầu trừng Đinh Tuyết: “Tại sao lại quay lại?”
“Chà, thái độ này là sao a, tôi để quên đồ, trở lại lấy không được sao?”
“Quên cái gì?”
“Khăn quàng cổ.”
Lâm Cẩm Vân tỉ mỉ nhớ lại, Đinh Tuyết lúc đến quả thực có quàng chiếc khăn cổ ca-rô, lúc này trên cổ đúng là trống không.
“Xì, thế nào luôn vứt bừa bãi vậy, trước khi đi tại sao không kiểm tra vật tùy thân chứ?” Lâm Cẩm Vân ghét bỏ nghiễn răng nghiến lợi: “Nhanh tìm đi, tìm được thì nhanh chóng rời đi.”
“Cô nghĩ tôi muốn chạy lại đây sao.” Đinh Tuyết không vội tìm khăn quảng cổ, ngược lại cùng Lâm Cẩm Vân đấu khẩu: “Làm sao cứ mất bĩnh tĩnh với tôi như vậy chứ?”
“Hừ! Đừng nói nữa. . .”
Tưởng Lan bưng trà đi ra, vừa lúc thu được biểu tình lo lắng của Lâm Cẩm Vân và biểu cảm bất mãn của Đinh Tuyết vào mắt, nhưng chỉ cười cười, đưa cái ky cho Đinh Tuyết: “Mời dùng trà.”
“Cảm ơn.”
“Sao lại còn đứng, ngồi đi.”
“Được.”
Đinh Tuyết vừa mới ngồi xuống, dưới bàn chân phải đã bị người nào đó đá một cái.
Cô ấy biểu môi, thản nhiên đá trả một cái.
Thời điểm này Lâm Cẩm Vân cũng không dám đá trả lại, dù sao Tưởng Lan ngồi ngay bên cạnh, vạn nhất bị nhìn thấy thì càng khó mà nói rõ.
Cô đưa tay tiếp nhận ly nước Tưởng Lan đưa tới, bởi vì tinh thần thấp thỏm bất an, quỷ thần xui khiến, cư nhiên cũng cung kính hướng Tưởng Lan nói một câu “Cảm ơn.”