[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 80
Chương 80: Phiên ngoại – Tuyệt địa cầu xin.
Thanh toán xong, Lâm Cẩm Vân và Đinh Tuyết cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người vừa mới đi tới cửa, hương vị bánh kem tức khắc thu hút sự chú ý của Đinh Tuyết.
Cảm giác góc áo đột nhiên bị kéo lấy, Lâm Cẩm Vân lập tức xoay đầu lại.
“Lâm Cẩm Vân, mời tôi ăn bánh kém đi, coi như điểm tâm ngọt sau bữa cơm.”
Lâm Cẩm Vân đưa mắt nhìn theo hướng cô ấy chỉ, lập tức cau mày nói: “Cô tha cho tôi đi, nhiều người như vậy, bánh kem hiện tại còn đang làm, cái này ít nhất cũng chờ mười mấy hai mươi phút mới có thể mua được đi.”
“Chỉ hai mươi phút, cũng không phải thật lâu nha.”
“Thời giờ của cô là gió lớn thổi tới sao? Tôi cũng không có thời gian, tôi còn có việc a.”
“Vậy cô thiếu tôi một cái bánh kem dừa đấy.”
Lâm Cẩm Vân có chút dở khóc dở cười, “Được được được, nhanh trở về thôi, buổi chiều không đi làm sao?”
“Vậy tôi đi đây. Chuyện trường học nếu có tin tức, tôi sẽ gọi điện báo cho cô biết.”
“Được, cảm ơn.”
Đinh Tuyết đang muốn nói tạm biệt, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, đem ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc trên eo cô, “Cô ấy hình dáng thế nào a? Mang tới nhìn một cái đi chứ.”
Không ngờ, Lâm Cẩm Vân lại mãnh liệt co rụt né tránh, che chắn eo mình ghét bỏ nói: “Sách, thành thật nói chuyện, làm gì chọc chọc người khác a? !”
“Ha ha, thì ra cô sợ nhột.”
Đinh Tuyết nói liền nổi lên ý xấu, vừa cười vừa khua tay múa chân làm động tác chọc chọc eo cô, dọa đến Lâm Cẩm Vân sợ hãi khua tay đuổi cô ấy như đuổi ruồi, trong miệng cũng vội vàng trách mắng: “Đi nhanh đi nhanh! Nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này, không sợ mất mặt sao.”
“Không sợ!” Đinh Tuyết vừa cười vừa trêu chọc cô vài cái, sau đó mới thu hồi tay cùng cô nói tạm biệt.
Lâm Cẩm Vân tức giận trừng mắt liếc cô ấy, miễn cưỡng mà vẫy vẫy tay rồi xoay người đi về hướng ngược lại.
Nhưng mới đi khoảng chừng mười bước lại đột nhiên dừng lại, bởi vì xuất hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng trên lề đường bên cạnh ngã tư phía trước.
Tiếp theo chính là chạy nhanh tới phía trước.
“Hey! Bắt được rồi!” Lâm Cẩm Vân lôi kéo tay của Tưởng Lan, vui vẻ nói: “Chị thế nào lại ở đây?”
Tưởng Lan ngoảnh đầu nhìn qua, nhưng mà nét mặt không có kinh hách hay kinh hỉ gì, chỉ thản nhiên nói: “Chị đến tìm đầu bếp Trương bàn chuyện yến tiệc, em thế nào cũng ở đây?”
“Em . . .A, em hôm nay tới thành phố họp.”
“Hôm qua sao không nghe em nói tới?”
“À, em là bất ngờ bị điều tới. Đúng rồi, chị ăn chưa?”
“Chưa ăn.”
“Vậy thì quá tốt.” Lâm Cẩm Vân cười cười chỉ phía sau, “Chị xem, còn nhớ cơm Tây em từng đề cập với chị không, chính là nhà hàng này. Đi, em dẫn chị vào trong ăn cơm Tây.”