[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 77
Chương 77: Về nhà.
Sau một đêm đẹp, Lâm Cẩm Vân nhiễm cảm mạo.
Tưởng Lan cực kỳ áy náy, sống chết không chịu cho cô theo đến công trường hỗ trợ, Lâm Cẩm Vân đành phải một người chờ ở phòng 206.
Nhưng chờ ở phòng như vậy cũng nhàm chán, cho nên, Tưởng Lan vừa rời đi, Lâm Cẩm Vân cũng theo sau đó.
Cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc chạy đến công trường để bị ăn mắng, mà là bắt xe đến một khu mua sắm gần đó dạo một vòng, lúc trở lại khách sạn thì, trên tay xuất hiện hai cân len sợi màu đỏ và một túi kim móc.
Cô mua len sợi loại rời, sau khi trở về phòng liền đóng kín cửa ra sức quấn len sợi thành cục.
Buổi trưa khi Tưởng Lan mang cơm trở về, liền thấy cảnh tượng như vậy:
Trên giường chất đầy những quả len tròn màu đỏ, mà Lâm Cẩm Vân, người bị bao quanh bởi một mảng màu đỏ này, đang miệt mài cố gắng tháo một đoàn len đang bị rối.
“Em buổi sáng chạy đi mua cái này hả?”
Lâm Cẩm Vân đang bận trong tay, nên chỉ quan tâm đến phiền phức của bản thân, nghe thấy Tưởng Lan trở lại lập tức ngẩng đầu than khóc: “Làm sao bây giờ? Cái nút thắt này tháo không ra, đều gần mười phút rồi. . .”
“Aiz ~ ” Tưởng Lan bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay cầm lấy cục len trong tay cô, “Được rồi, đợi lát nữa em tới làm đi, trước tới dùng cơm ha.”
“Vâng.”
Ăn cơm xong hai người bắt đầu xử lý len sợi. Tay Tưởng Lan rất khéo léo, chưa được vài phút đã đem nút thắt len lớn gỡ ra chỉnh tề.
Lâm Cẩm Vân thấy bội phục, khen: “Lan Lan nhà chúng ta thật lợi hại.”
Lan Lan.
Tưởng Lan nhớ tới lúc cao trào tối hôm qua, cô kêu chính là cái tên thân mật này, gương mặt lập tức nhuốm màu của đám len kia, vội vàng lãng sang chuyện khác quở trách: “Cũng thật ngốc nghếch, nếu đã ra ngoài, thế nào ngay cả vé xe cũng không nhanh chóng mua?”
“Đúng a, thế nào quên mất.” Cô suy nghĩ một chút, lập tức liền đề nghị: “Chúng ta bây giờ cùng nhau đi mua đi?”
“Để chị đi, em còn bệnh, đừng chạy loạn nữa.”
“Khỏi bệnh rồi, en sáng nay ra ngoài phơi nắng, mũi thoáng cái liền thông.”
“Không được, giọng nói em còn rất nặng, chút nữa uống thuốc liền phải đi ngủ một giấc, không cho phép lại chạy loạn.”
“Ừm.”
Lâm Cẩm Vân bĩu môi, bất đắc dĩ tiếp nhận cái an bài này.
Quấn len sợi được mười phút, máy nhắn tin đột nhiên vang lên.
Lâm Cẩm Vân cầm lấy nhìn, là dãy số của Hứa Tiểu Phong, lập tức đi xuống lầu mượn điện thoại gọi.
“Uy?”
“Uy? Tiểu Phong, là tôi.”
“Gọi lại thật nhanh nha, còn đang ở Thâm Quyến đúng không?”