[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 75
Chương 75: Không bình thường.
Sáu giờ sáng, sắc trời dần dần lộ ra sắc sáng, sau đó tia nắng ban mai xua đi những tia lạnh lẻo cuối cùng còn sót lại của đêm qua.
Mặt trời từ từ mọc lên, một lần nữa hào phóng chiếu xuống thành phố sôi động phía Nam này.
Tưởng Lan kéo cửa lều cơm ra, một luồng nắng sớm liền thẳng tắp chiếu vào.
Cô ấy dụi dụi hai mắt sưng phù, nhưng cơn buồn ngủ nặng trĩu lại khó mà tiêu tan.
Công việc còn phải làm, cô ấy đi tới bên cạnh bồn nước vặn vòi nước, sau đó duỗi tay bụm một ngụm nước lạnh băng khoát vào trên mặt mình.
Dòng nước không có một chút hơi ấm nào phả vào mặt, từng lỗ chân lông trong nháy mắt đều cóng đến chết lặng.
Đây chính là kết quả cô ấy muốn, lau mặt một cái liền bắt đầu bắt tay làm việc.
Bảy giờ, công nhân ăn sáng xong rời đi, công trường bắt đầu làm việc;
Tám giờ, không thấy Lâm Cẩm Vân đến;
Chín giờ, cắt rửa nguyên liệu nấu ăn;
Mười giờ, Lâm Cẩm Vân vẫn như trước không xuất hiện;
Mười hai giờ, công trường tan tầm.
Công nhân lục tục đi về phía lều cơm, vừa bước vào liền phát hiện không nhìn thấy vị mỹ nữ đầu bếp kia trước bếp, mà trước mắt là một thùng cơm lớn trên đó có đặt một tờ giấy:
Cơm nước tự lấy, ăn xong đem chén đĩa ném vào trong bồn, A Lan lưu.
Nửa giờ sau, Tưởng Lan lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến khách sạn.
Lâm Cẩm Vân cả trưa còn không có tới công trường tìm cô ấy, cô ấy phải đi khách sạn nhìn một chút.
Ngay từ đầu, Tưởng Lan cũng chỉ nghĩ Lâm Cẩm Vân là đang giận dỗi, nhưng thời gian cứ một tiếng rồi một tiếng trôi qua, đem sự bất an trong lòng cô ấy từ từ thúc giục thành lo lắng cùng khủng hoảng.
Tối hôm qua trễ như vậy cô mới rời đi.
Bên ngoài công trường đường đen như mực, còn có hố.
Nơi đây đối với cô mà nói là một thành phố hoàn toàn xa lạ. . . Vạn nhất nếu không phải giận dỗi thì?
Cô ấy không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng không ngừng cuồn cuộn hối hận mà gia tăng tốc độ chạy đến khách sạn.
Rất nhanh liền đến cửa khách sạn, không đợi nhân viên lễ tân phản ứng, Tưởng Lan liền vội vã chạy lên lầu hai.
Đi vài bước tới trước phòng 206, cô ấy vội vàng giơ tay lên gõ cửa.
Không có người mở cửa.
Lúc này, nhân viên lễ tân mới gấp gáp chạy tới.
“Này, vị đồng chí kia, cô tại sao chạy loạn vào đây, gọi cũng không đáp. Cô muốn tìm ai?”
Tưởng Lan không để ý tới nhân viên lễ tân, tiếp tục gõ cửa kêu tên Lâm Cẩm Vân.
“Ai ai ai, cô đừng gõ nữa!” Nhân viên lễ tân kéo cánh tay của cô ấy lại, “Đập loạn cái gì, cô muốn tìm người trước tiên theo tôi xuống phía dưới. . .”