[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 74
Chương 74: Quyết định.
Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Cẩm Vân như một chiến sĩ thua trận vậy cúi thấp đầu đi về công trường.
Đoạn đường này tâm cô loạn như ma, lo lắng u sầu, chặng đường trở về vô cùng nặng nề.
Trở lại trong lều cơm, Quách Đức Minh đã đi rồi, Tưởng Lan đang đứng bên bồn nước yên lặng lau bát đĩa đã rửa.
Cô ấy nghe tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn.
Lâm Cẩm Vân vội vàng thu hồi bộ mặt ủ dột, nặn ra nụ cười cứng nhắc nói: “Em tới giúp chị đi.”
Tưởng Lan nhìn chằm chằm cô hỏi: “Vừa nãy đi đâu?”
“Không đi đâu hết, đi ra ngoài gọi điện về.”
“Là trong nhà gọi tới.”
“Không phải.”
“Vậy là trường học gọi tới?”
“Không phải, là Chu Mai gọi tới.”
Nếu như là Chu Mai gọi tới, hà cớ gì lại đi gấp gáp như vậy?
Tưởng Lan lấy cùi chỏ đẩy tay Lâm Cẩm Vân đang đưa tới bồn nước, trầm giọng nói: “Chị tự mình làm được rồi.”
Lâm Cẩm Vân thấy sắc mặt cô ấy không vui, cũng đành rụt tay về, đi qua một bên đợi.
Tưởng Lan rất nhanh liền lau chén đũa xong rồi, sau đó thu dọn lò bếp và bồn nước, xoay người lại nhưng không thấy thân ảnh của Lâm Cẩm Vân đâu.
Lại tìm kỹ lần nữa, mới phát hiện phía sau tấm rèm đang lộ ra một đôi chân.
Cô ấy đi tới xóc một góc tấm rèm lên, Lâm Cẩm Vân liền ngẩng đầu nhìn sang.
Vừa nãy trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt, nhưng lúc này trong mắt lại lộ ra mệt mỏi không thể che giấu được.
“Làm xong rồi? Ngồi chỗ này nghỉ ngơi một chút đi.”
Tưởng Lan nhìn cô chằm chằm một hồi, rốt cục vẫn là kiên quyết nhẫn tâm, mở miệng nói: “Tới đây cũng mấy ngày rồi đúng không, em chuẩn bị khi nào trở về?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ, mệt mỏi trong mắt của người trước mặt này hiện lên, “Chị theo em cùng trở về.”
“Chị không trở về, sáng sớm đã nói rất rõ ràng với em rồi.”
“Chị phải trở về!” Lâm Cẩm Vân đột nhiên cao giọng quát: “Chị không trở về em cũng không trở về, ở nơi này chờ chị, chị ở đây em cũng ở đây, chị ngủ đây em liền ngủ trên đất! Em không ép chị trở về, chị cũng đừng đuổi em đi, đây chính là không tham dự, không can thiệp chuyện của nhau như chị muốn!”
“Vậy em đi, đây là chỗ của chị, em không thể chờ ở đây.” Tưởng Lan đột nhiên bắt lấy tay Lâm Cẩm Vân kéo ra ngoài, “Em đi ngay!”
Lần này vừa nhanh lại vừa mạnh, Lâm Cẩm Vân trở tay không kịp, bị Tưởng Lan kéo nghiêng ngả hai ba bước mới đứng vững.
Tưởng Lan còn đang kéo cô, khí lực lớn đến dọa người.
Cô ấy thực sự bị chọc giận.