[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 72
Chương 72: Chất vấn.
Ngày hôm sau hiển nhiên Tưởng Lan rời giường trước, cô ấy cố gắng rửa mặt thay áo quần nhẹ nhàng nhất có thể, thế nhưng vẫn là kinh động đến Lâm Cẩm Vân.
Tưởng Lan thấy cô vừa rời giường liền đi gấp chăn, vội vàng khuyên cô ngủ thêm một lát, nhưng Lâm Cẩm Vân đâu bằng lòng làm theo, hận không thể dùng tốc độ quân sự hóa rửa mặt thay quần áo.
Hai người rời khỏi khách sạn rồi đi đến công trường.
Sáu giờ sáng mùa đông miền nam trời vẫn chưa thấy tia sáng, gió lạnh thổi đến, lạnh thấu xương.
Bởi vì thức dậy sớm, cơn buồn ngủ của hai người còn chưa tiêu tan, cho nên không ai muốn mở miệng nói gì, chỉ cầm tay nhau trầm mặc đi về phía trước.
Đi qua một cửa hàng vừa mới mở cửa, Lâm Cẩm Vân nhìn thấy nồi hấp lớn đang bốc hơi nóng nghi ngút, liền muốn mua cho Tưởng Lan chút gì đó ăn lót ấm dạ dày. Nhưng cô lại sợ Tưởng Lan không muốn, do dự có nên mở miệng hay không, đang lúc do dự cước bộ cũng theo đó mà chậm lại.
Tưởng Lan thấy cô đột nhiên bước chậm lại, quay đầu hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Tưởng Lan lại ngẩng đầu nhìn cửa hàng kia một cái, lôi Lâm Cẩm Vân đi về phía cửa hàng kia.
“Ông chủ, hai cốc sữa đậu nành ngọt, một phần bánh bao xá xíu, một phần xíu mại, một phần bánh cuốn.”
Chờ ông chủ đem mấy món cô ấy kêu bưng lên bày trên bàn, Lâm Cẩm Vân không khỏi cảm khái nói: “Điểm tâm sáng bên này thật nhỏ mọn, tại sao đều đặt trong vỉ hấp nhỏ thế này. Em còn tưởng rằng bánh bao sẽ giống như chỗ chúng ta, không nghĩ tới lại nhỏ như vậy.”
Tưởng Lan thấy cô giật mình hình như hơi trễ, hỏi ngược lại: “Em cũng tới hai ba ngày rồi, từng ăn những thứ này rồi sao?”
“Không có. Đều ăn Khang. . .”
Lâm Cẩm Vân vừa định nói “Khang. Sư. Phụ”, đột nhiên nghĩ đến không thể để Tưởng Lan biết mình ăn mì gói được, vì vậy nhanh chóng ngậm miệng lại, cúi đầu gắp xíu mại.
Tưởng Lan đã đoán được bảy tám phần, trong lòng nổi lên chế nhạo, cười hỏi: “Em mỗi ngày đều ăn trấu hả?”
“Khụ khụ khụ, không phải không phải.”
Lâm Cẩm Vân sốt ruột muốn giải thích lại đột nhiên bị sặc, Tưởng Lan vội vàng đưa tay tới vỗ lưng cho cô, “Chậm một chút, nuốt vào rồi hẵn nói.”
“Không có ăn trấu, sao có thể ăn trấu a.”
“Biết em không có, chị nói đùa đấy.” Tưởng Lan nhìn cô ho đỏ mặt, cảm thấy vừa không biết làm sao vừa buồn cười, “Xem em gấp chưa kìa.”
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan còn đang cười, cũng cao hứng theo, kẹp xíu mại thả vào trong bát cô ấy, giả bộ tức giận nói: “Chị còn cười, chỉ nói vấp mà thôi.”
“Vậy em vốn muốn nói cái gì?”
“Muốn nói ăn súp mì.”
“Được rồi, em nói cái gì thì là cái đó.”