[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 71
Chương 71: Khó lòng.
Sau khi tiễn Lâm Cẩm Vân, Tưởng Lan trở về lều tôn.
Thời gian không tính là muộn, cô ấy còn muốn làm việc, vì vậy đi tới thùng giấy cuối giường cầm ra hai chồng giấy tiền.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, nhìn chồng giấy tiền vàng óng này, bỗng nhiên những lời nói của Lâm Cẩm Vân vang vọng bên tai:
“Đừng. . . . Chiết những giấy tiền này nữa.”
“Ngay cả thùng này cũng đừng làm.”
Kỳ thực, cô ấy sao lại không biết những loại giấy này có hại chứ? Bất quá chỉ là cảm thấy không nên kén chọn tiền mà thôi.
Thế nhưng giờ khắc này, cô ấy lại không có tâm trạng gấp được tờ nào nữa, giống như nếu gấp chính là cô phụ một phen quan tâm của người kia.
Cô ấy phiền não mà đem hai chồng giấy tiền này cất đi, bỏ vào trong thùng.
Không có tâm tư làm việc, vì vậy cô ấy đi đổ nước nóng vào bồn, rửa mặt, sau khi cởi quần áo lần đầu tiên trước mười giờ liền đặt lưng xuống giường.
Tưởng Lan ôm chăn hít thật sâu mùi hương còn lưu lại trên chăn của người kia, chậm rãi nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, mặt Lâm Cẩm Vân hiện lên trong đầu cô ấy, nỗi lo lắng và khiếp sợ đã cố nén trong một ngày bỗng nhiên mãnh liệt trào ra.
Cô đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ấy như vậy, có thể nào không khiếp sợ không lo lắng sao? Tuy rằng cô nói chỉ mới tìm hai ngày mà thôi, nhưng giày lại bẩn đến không tưởng, rõ ràng không giống chỉ mới chạy hai ngày. Người cũng gầy gầy, mắt đầy quầng thâm, sắc mặt tái nhợt xanh xao như mới khỏi bệnh, cả người thoạt nhìn lộ ra một cổ ốm yếu. Còn có, cô cứ như vậy chạy đến Thâm Quyến người trong nhà có biết không? Nhà cô nhất định là không cho phép, vậy là gạt người trong nhà sao? Còn có, công việc ở trường thì sao? Bây giờ là cuối học kỳ, từ trước tới nay lúc này cô rất bận rộn, nhưng hiện tại xin nghỉ đi ra ngoài lãnh đạo sẽ không có ý kiến gì sao? Vạn nhất để lại ấn tượng xấu trong mắt lãnh đạo thì làm sao bây giờ?
Tưởng Lan càng nghĩ càng bất an, ôm chăn ở trên giường lật qua lật lại một hồi, làm thế nào cũng không ngủ được.
Lúc này, một trận tiếng động đột nhiên vang lên, cửa lều bị đập boong boong vang dội.
Tưởng Lan nhanh chóng khoác áo khoác xuống giường, đi tới cạnh cửa hướng bên ngoài quát: “Là ai?”
“Là em.”
Tưởng Lan nghe xong lập tức bật đèn, vội vàng đưa tay đem xích sắt cửa tháo ra, đẩy cửa sang một bên.
Cô ấy nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đang đứng ở ngoài cửa, thở hồng hộc nhìn mình.
“Thế nào lại quay lại? Quên cái gì sao?”
“Ừ.”
“Quên cái gì?”
“Quên mang theo chị.”
“Cái gì?”
Lâm Cẩm Vân từng bước đi vào trong lều, lôi kéo cô ấy nói: “Mau thu thập đi, đi chỗ em ngủ, nhớ mang theo thẻ căn cước.”