[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 7
Chương 7: Nghề nghiệp của Lâm Cẩm Vân.
Ngày hôm sau trời nắng to. Ngay từ sáng sớm Lưu Phượng đã xụ mặt, làu bàu mấy câu mỉa mai. Quách Xuân Lan giả vờ không nghe thấy còn Lâm Vĩ Kiện thì cũng lười để ý. Bực bội không có chỗ phát tiết, Lưu Phượng đảo mắt một vòng quanh nhà nhưng đâu thể đi gây sự với em chồng hay em trai chồng, cuối cùng chỉ còn biết trút giận lên người Tưởng Lan, luôn liếc mắt về phía cô ấy, ánh mắt đầy ác ý.
Lâm Cẩm Vân nhận ra vẻ bất thường của Lưu Phượng, lại nghĩ tới chuyện ồn ào đêm qua, sợ chị ta kiếm chuyện với Tưởng Lan nên từ sáng đã cố tình dính lấy cô ấy. Dù là nhóm lửa nấu cơm hay giặt giũ tưới cây, Tưởng Lan đi đâu cô cũng theo đó, như hình với bóng.
Lưu Phượng vốn định nhân lúc không có ai, tranh thủ móc méo Tưởng Lan vài câu, tốt hơn nữa là kiếm cớ gây sự để hả giận. Nhưng Lâm Cẩm Vân cứ như bóng ma bám riết bên cạnh, khiến chị ta không tìm được cơ hội ra tay. Cũng đâu thể trước mặt em chồng mà dám mặt dày lăng mạ, bình thường chỉ dám nhân lúc Tưởng Lan ở một mình mới dở trò, giờ có người ngoài ở đó thì không dám mạnh miệng nữa.
Kết quả, bao nhiêu lời lẽ xấu xa chuẩn bị từ tối hôm qua, tính toán kỹ càng cuối cùng cũng không thốt ra được câu nào. Lưu Phượng chẳng những không hả được giận ngược lại càng thêm tức tối, mặt sầm sì suốt cho tới khi bị Lâm Vĩ Kiện gọi đi làm.
Lâm Cẩm Vân nhìn chị ta cất bước nặng nề, lết từng bước một, phải nén cười trốn sau cánh cửa.
Tưởng Lan thấy dáng vẻ vui thích của Lâm Cẩm Vân, vừa bất đắc dĩ vừa âm thầm cảm kích cô.
Sắp đến Tết Đoan Ngọ, cần phải đi hái lá dong để gói bánh.
Mọi năm đều do Lâm Cẩm Vân dẫn Lâm Vĩ Khang đi hái, năm nay cũng vậy. Lâm Vĩ Khang từ sáng đã háo hức canh ngoài cổng đợi em gái dẫn đi, bình thường hắn hiếm có dịp được ra ngoài nên mỗi lần như thế vui chẳng khác gì mở hội.
Cô bị hắn thúc giục mãi, vội cầm theo rổ, kéo, nón lá, dặn dò Tưởng Lan vài câu rồi dắt anh trai ra khỏi nhà.
Cây lá dong mọc gần chân núi, hai người phải đi bộ một đoạn tới mé rừng ở phía bắc để hái.
Trên đường đi, Lâm Vĩ Khang vui vẻ tay múa chân nhảy, Lâm Cẩm Vân thấy anh trai bình thường bị giam trong nhà nhiều, lần này mới được ra ngoài thì cũng không ngăn cản, cứ để mặc hắn vừa đi vừa nhảy phía trước.
Hai người mới đi được một đoạn thì gặp người quen, là anh em Cao Tư Minh và Cao Tư Tuệ, hàng xóm gần nhà.
Hai gia đình sống cùng một thôn, tuổi tác hai cặp anh em cũng xấp xỉ nhau, lớn lên cùng nhau nên rất quen thân.
Cao Tư Minh từ thời thiếu niên đã thầm thương Lâm Cẩm Vân, lúc này gặp mặt trong lòng không khỏi dậy sóng, ánh mắt nhìn cô chan chứa bao nhiêu nhiệt tình.
Cao Tư Tuệ thấy dáng vẻ si mê của anh trai, cố nén cơn khinh bỉ, tươi cười chào hỏi chị em nhà họ Lâm. Thấy Lâm Cẩm Vân cầm rổ trong tay, liền hỏi đi đâu.
“Dẫn anh trai đi hái lá gói bánh.” Cẩm Vân đáp.
Cao Tư Tuệ nghe vậy liền hồ hởi nói: