[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 69
Chương 69: Đoàn tụ.
Thâm Quyến mấy ngày nay nhiệt độ chợt giảm xuống, trên vùng ngoại ô trống trãi, ngay cả gió bắc thổi qua cũng mang theo cái lạnh tê tái.
Hai người cứ hai mắt đẫm lệ như vậy mà nhìn nhau, bỏ qua người và gió bắc tiêu điều.
Lại một trận gió lạnh thổi đến, Lâm Cẩm Vân từ trước đến nay đều sợ lạnh, vô ý thứ co rúm lại.
Động tác này lập tức thu hút sự thương xót của Tưởng Lan, cô ấy vội vàng vươn tay kéo Lâm Cẩm Vân đến trước mặt mình, rồi khẽ vuốt gò má cô.
Chưa từng nghĩ, sờ khuôn mặt của cô thế mà kích động tuyến lệ của mình, Tưởng Lan khàn giọng đau lòng nói: “Thế nào lại gầy nhiều như vậy?”
Lâm Cẩm Vân kéo tay Tưởng Lan xuống nắm chặt trong tay mình, cũng không nói gì, cứ như vậy siết thật chặt nhìn chằm chằm cô ấy.
Nam nhân ở một bên nhìn thắc mắc, chen miệng nói: “A Lan, vị này chính là?”
A Lan, tiếng xưng hô này khiến Lâm Cẩm Vân bỗng dưng bực dọc, nhíu mày nhìn về phía nam nhân kia, lại nghe thấy Tưởng Lan giải thích: “Đây là em họ tôi.”
Nam nhân còn muốn hỏi tiếp, Tưởng Lan lại ngắt lời nói: “A Minh, cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi, trong tiệm tôi tới thu dọn là được rồi.”
“Ừ. Vậy cô có việc gì thì kêu tôi, cơm tôi đã đặt trong rương giữ nhiệt cho cô rồi.” Nam nhân xoay người muốn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền dừng lại cước bộ quay đầu lại hướng Lâm Cẩm Vân lúng túng cười nói: “Chuyện kia, tôi không biết cô là em họ của a Lan, nhìn cô rất lạ mặt, lại hỏi cái này cái kia nên có chút hoài nghi. Tóm lại, chuyện vừa nãy xin lỗi cô.”
Lâm Cẩm Vân mím môi không nói một lời, trong mắt tràn đầy đề phòng cùng lãnh đạm nhìn chằm chằm A Minh.
A Minh thấy cô không đáp lời liền muốn tiếp tục nói xin lỗi, nhưng bị Tưởng Lan xen vào nói: “Không có gì, đều là hiểu lầm.”
“Vậy tôi đi đây?”
“Ừ.”
A Minh chỉ đành ngượng ngùng rời đi.
Lâm Cẩm Vân được Tưởng Lan mang về trong cái lều làm bằng tôn kia, cô lúc này mới nhàn rỗi chăm chú quan sát “Tiệm cơm” đơn sơ này.
Nói là tiệm cơm nhưng thật ra cũng là phòng ngủ, bởi vì cô lúc này mới nhìn thấy góc kia có một tấm rèm che, phía sau rèm lộ ra một góc giường cùng với chăn mềm được bày biện trên đó.
Không gian lều này nhiều lắm cũng chỉ chừng hai mươi mét vuông, còn đặt bếp lò, dụng cụ nhà bếp và ba cái bàn, chỉ còn lại một chút không gian có thể đặt cái giường ngủ, có thể cảm thấy, một gian “Phòng ngủ” này nhất định là chật chội lại bức bách.
Để kiểm chứng cho suy đoán của mình, Lâm Cẩm Vân còn đi tới vén rèm lên kiểm tra.
Một chiếc giường nho nhỏ xuất hiện trước tầm mắt Lâm Cẩm Vân.
Tiếp theo, cô đưa tay lật “Đệm giường” lên nhìn, phát hiện cái “Giường” này so với tưởng tượng của cô còn đơn sơ hơn: Một vài viên gạch xi măng được phân bố ở bốn góc cùng với đó là hai hầu bao làm chân giường; một tấm ván cửa cũ màu đỏ sẫm được đặt lên trên tạo thành “giường”; tiếp nữa lại đem hai thùng các-tông lớn cắt ra, trải phẳng lên tấm ván cửa cũ kia tạo thành “Đệm giường”; cái gọi là “Gối đầu”, được làm từ bao gạo vá lại, còn có thể thấy được bốn chữ “Gạo thơm Đinh ưu” in trên đó.