[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 68
Chương 68: Chị ấy.
Ngày hôm sau sau khi rời giường, Lâm Cẩm Vân trước gọi điện thoại về nhà, nói rõ tình hình với Lâm Vĩ Kiện, Lâm Vĩ Kiện không phản đối việc cô tiếp tục ở lại Thâm Quyến, chỉ nhắc nhở cô cần phải chí ý an toàn, trước giao thừa cần phải về nhà ăn tết.
Hôm nay cũng là ngày thứ chín Lâm Cẩm Vân tới Thâm Quyến, vượt quá kỳ hạn mà cô xin nghỉ phép.
Vì vậy cô gọi một cuộc điện thoại đến thư viện trường học.
Quán trưởng nhận được điện thoại của Lâm Cẩm Vân, giọng điệu nhất thời khó chịu khi nghe cô nói muốn kéo dài hạn nghỉ phép. Dù sao gần tới cuối học kỳ, nếu không có cái cu li này, rất nhiều công việc kiểm kê sẽ do chính hắn đi làm.
Quán trưởng đương nhiên không phê chuẩn yêu cầu này của Lâm Cẩm Vân, thậm chí còn nhắc nhở cô rằng cô sẽ bị coi là vắng mặt nếu không trở lại trước khi kết thúc ngày làm việc trong tuần này và sẽ bị sa thải vì lý do ba lần vắng mặt không phép trong vòng một năm.
Lâm Cẩm Vân vẻ mặt bình tĩnh nghe xong cảnh cáo của quán trưởng, lễ phép nói câu “Tạm biệt” liền đem tiếng oán giận của đầu điện thoại bên kia cắt đứt bằng tiếng đô—–
Thế giới an tĩnh lại, cô xách túi ra khỏi cửa khách sạn, tiếp tục đi về phía trước.
Cô đầu tiên đi đến cửa hàng của Hứa Tiểu Phong hỏi tiến triển, sau khi biết Trần Kiệt còn không có tin tức của vị đốc công kia, cô liền muốn đi công trường khác tìm người.
Hứa Tiểu Phong nhìn thấy giày thể thao của Lâm Cẩm Vân dính một tầng bụi bặm thật dầy, thực sự không đành lòng nhìn tiếp, lấy lý do trong quán thiếu người trông coi nhờ cô hỗ trợ trông giữ hàng hóa, bản thân thì mượn cớ đi giao hàng đến cửa hàng Trần Kiệt hỗ trợ liên hệ tìm người.
Lâm Cẩm Vân ở trong tiệm đợi đến gần trưa cũng không thấy Hứa Tiểu Phong trở về, thời gian từng phút trôi qua, cô đau lòng thời gian cứ vậy mà trôi qua nhưng cũng không dám tùy tiện rời đi, đang lúc bản thân đang sốt ruột phiền não, điện thoại trên quầy hàng đột nhiên vang lên.
Điện thoại sáng sớm nay đã vang lên nhiều lần, cô cho rằng là khách hàng của Hứa Tiểu Phong đánh tới hỏi hàng, vừa mới nhận điện thoại lại nghe được thanh âm hưng phấn của Hứa Tiểu Phong từ đầu bên kia truyền tới.
“Tìm được rồi, tìm được rồi, Lâm Cẩm Vân, chúng tôi tìm được cái đốc công kia rồi!”
Lâm Cẩm Vân đột nhiên đứng lên, nắm thật chặc microphone lớn tiếng hỏi: “Tiểu Phong sao? Thầy ở đâu? Tôi đi qua tìm thầy?”
“Không cần, tôi sẽ trở về tiệm, cô chờ. Tôi chỉ là quá kích động, muốn gọi điện nói cho cô một tiếng ha ha. Cô chờ, tôi sẽ trở lại ngay.”
“Được, tôi chờ. Thầy lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”
“Được.”
Lâm Cẩm Vân cúp điện thoại liền đem mình như con quay quay vòng vòng.
Cô lang thang hết đầu này đến đầu kia, đi đi lại lại từ trong ra ngoài, sắc mặt lo lắng giống như người cha chờ ở cửa phòng sanh vậy.