[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 66
Chương 66: Về nhà.
Ngày hôm sau, mãi đến mười giờ trưa cũng không thấy Lâm Cẩm Vân xuống lầu.
Chuyện này quá khác thường. Chủ khách sạn cảm thấy có chút kỳ quái, liền để vợ hắn đi phòng Lâm Cẩm Vân xem tình hình.
Vợ chủ khách sạn gõ cửa một hồi cũng không có người đến mở, liền cầm chìa khoá dự phòng mở cửa đi vào, thấy Lâm Cẩm Vân đang tựa ở đầu giường mặc quần áo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, miệng lại oán trách: “Gõ lâu như vậy không có nghe thấy a, thế nào lại không mở cửa nha?”
“Xin lỗi.”
Bà chủ vừa muốn rời đi, lại cảm thấy cái âm thanh này nghe không thích hợp lắm liền đi tới xem Lâm Cẩm Vân, phát hiện cặp mắt sưng húp, sắc mặt ửng hồng, đôi môi khô rạn nức đến trắnh bệch, đưa tay sờ trán cô một cái, kêu lên: “Oa, đầu nóng quá a! Cô đang phát sốt.”
“Không có, tôi không sao.”
Lâm Cẩm Vân đang muốn đứng lên liền bị bà chặn lại kéo trở về trên giường nói: “Em gái à, cô sốt rồi. Đừng lộn xộn nữa, tôi đi tìm xem có thuốc hay không.”
Lâm Cẩm Vân bị ấn về lại trên giường, muốn ngồi dậy nhưng cũng không có chút khí lực nào, chỉ có thể híp mắt nhìn bà chủ chạy ra ngoài.
Một lát sau, cô cảm thấy trong miệng được cho vào một cái gì đó, mũi cũng bị người khác bóp sau đó một ngụm nước được rót vào miệng.
Bà chủ dường như rót nước quá nhanh, Lâm Cẩm Vân đột nhiên bị nước làm cho sặc, vô ý thức đẩy mạnh tay người kia ra rồi bắt đầu ho khan không ngừng. Lồng ngực bởi vì sặc nước mà kịch liệt căng ra, đau nhói, nước mắt cũng bởi vì đau đớn mà lập tức tràn ra.
“Khụ khụ khụ!”
Lâm Cẩm Vân ho đến khuôn mặt đỏ bừng.
Bà chủ thấy thế nhanh chóng giúp cô vỗ lưng, lại thấy trên mặt cô tràn đầy nước mắt, bởi vì biết cô những ngày qua đều trải qua không dễ, ngực liền sinh ra áy náy và đồng cảm, miệng liên tục nói: “Ngoan ngoan, nhìn đứa trẻ đáng thương này.”
Người nói vô tâm, ngừơi nghe hữu ý.
Đôi khi, đánh bại mình không phải là yếu đuối, mà là câu yêu thương của người ngoài.
Lâm Cẩm Vân mạnh mẽ kiên cường chống đở bốn ngày, cứ như vậy ầm ầm sụp đổ bởi câu thương hại này.
Bắt đầu từ đó, cô kịch liệt khóc òa lên, nước mắt từng dòng dọc theo gò má mà chảy xuống.
Lần này, cô rốt cục khóc thành tiếng, một tiếng khóc gần như khàn khàn làm người nghe bi thương.
Bà chủ sợ hãi, vội vàng giơ tay lên đi giúp Lâm Cẩm Vân lau nước mắt, miệng cũng không ngừng khuyên nhủ: “Đừng khóc đừng khóc, chỉ bệnh nên cảm thấy khó chịu thôi, uống thuốc là tốt rồi. Ngoan, không khóc, không có gì không qua được.”
Bà chủ lại lôi kéo Lâm Cẩm Vân ấn vào trong chăn, đưa khăn cho cô lau mặt, “Em gái à, cô đi ngủ một lát đi. Khi đã khó chịu thì nghĩ cái gì cũng sẽ khó chịu, đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc là tốt rồi. Khóc cũng không giải quyết gì được, còn làm cho vận khí trên người đều biến mất a.”