[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 65
Chương 65: Đi tìm.
Ngày hôm sau Lâm Cẩm Vân trở lại trường học xin nghỉ.
Từ trước tới nay cô chăm chỉ cần mẫn làm việc ở thư viện, chưa bao giờ xin nghỉ. Cho nên thư viện trường thấy cô một lần xin nghỉ liền một tuần, tuy không can tâm tình nguyện nhưng cũng miễn cưỡng mà phê duyệt.
Sau khi xin nghỉ phép xong cô lại trở về lầu ký túc xá, nhưng vừa mới đến gần phòng 309, chợt nghe trong phòng truyền đến một trận tiếng nhạc khoan khoái.
Lâm Cẩm Vân rất kinh ngạc, lập tức móc chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa đẩy ra, đã thấy có người đang ngồi trước bàn đọc sách nghe đài đưa lưng về phía cô.
Lâm Cẩm Vân lúc này sững sờ ở cửa.
Có lẽ là tưởng niệm quá mức, cô cảm giác thân ảnh ấy cùng Tưởng Lan có bảy tám phần tương tự, sau khi lấy tinh thần liền nhanh chóng đi lên phía trước đặt tay lên vai người này.
Đối phương bị hành động của cô làm cho giật nảy mình, vội vàng xoay người, sau khi nhìn thấy Lâm Cẩm Vân liền cười nói: “Cô đã về rồi.”
Lâm Cẩm Vân thấy rõ người tới là ai, kinh hỉ trong mắt nhanh chóng tan đi, tiếc nuối lại chiếm lấy cô, rũ khóe môi lầm bầm nói: “Tại sao là cô chứ . . .”
Nhưng Đinh Tuyết lại nghe rõ những chữ này, lập tức nhíu mày hỏi lại cô: “Không thì cô cho rằng là ai?”
Lâm Cẩm Vân không đáp lại cô ấy, xoay người đóng cửa đổi lại dép, sau đó mở miệng hỏi cô ấy: “Cô làm sao có được chìa khóa?”
“Ngốc, cái chìa khóa này vốn dĩ không trả lại quản lý lầu túc xá a.”
“Cô cũng đã đi rồi thế nào không trả lại chìa khóa?”
“Quản lý lầu không quan tâm, cô lo lắng cái gì. Cô cứ thế không chào đón tôi trở về sao?”
“Không chào đón cô cũng tới rồi. Cô hôm nay không cần lên lớp sao?”
Đinh Tuyết nhớ tới việc này, hừ nói: “Tôi cố ý xin nghỉ tới tìm cô, cô lại dùng thái độ này đối đãi với tôi.”
Lâm Cẩm Vân nghĩ đến Đinh Tuyết tìm mình có thể có liên quan đến chuyện Tưởng Lan, lập tức lại có chút khẩn trương nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đinh Tuyết chỉ vào đóng hành lý trên giường sớm đã được đóng gói xong, hỏi cô: “Cô biết cô ấy ở đâu sao? Cô muốn đi tìm?”
“Đúng vậy.”
“Đi nơi nào a?”
“Thâm Quyến.”
“Chỗ nào của Thâm Quyến?”
“Không biết.”
“Vậy làm sao tìm? !”
“Cứ như vậy tìm, tìm từng nơi một.”
“Vậy phải tìm tới khi nào! Hơn nữa cô di chuyển, cô ấy cũng di chuyển, cô có thể bảo đảm cô ấy vẫn còn ở Thâm Quyến sao?”
“Tôi không dám chắc được, nhưng không tìm làm sao biết có ở đó hay không?”
Đinh Tuyết đối với cô cũng không có gì để nói nữa rồi, đứng lên đi quanh ký túc xá một hồi, rồi đi ra ngoài.