[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 64
Chương 64: Thiện nhân thiện quả.
Cửa mở, người đứng bên ngoài không khỏi giật mình bởi hành động mở cửa đột ngột này, đứng ngây ngẩn cả người.
Nụ cười trên mặt Lâm Cẩm Vân trong nháy mắt đông cứng lại, nhìn chằm chằm người trước mặt lẩm bẩm nói: “Em là. . . Mộng Lôi?”
“Cô Lâm!” Lâm Mộng Lôi lấy lại tinh thần, lộ vẻ mừng rỡ, kéo tay cô hỏi thăm: “Cô có khỏe không? Cô sao lại cắt tóc, còn đeo kính, em thiếu chút nữa đều không nhận ra. Cô, cô gầy đi rất nhiều.”
“Tôi rất khỏe, em cao hơn rồi, đều thành đại cô nương, đang học cao nhị đúng không?”
“Vâng, cao nhị. Cô Lâm, em sau khi tốt nghiệp có về trường học tìm cô, nhưng không tìm thấy, cô cũng không ở phòng dạy, cũng không ai nói với em cô đi đâu.”
Giáo viên huyện Nhất Trung đều là những người có thâm niên cao, Lâm Cẩm Vân tuổi nghề còn trẻ, lại dính đến lời đồn xấu. Lại nói, Lâm Mộng Lôi tốt nghiệp trung học cơ sở, Lâm Cẩm Vân lại vừa lúc bị trường học phạt đi quản lý thư viện ngay sau đó. Xuất hiện lời đồn đãi như vậy, mọi người tránh Lâm Cẩm Vân như tránh tà, đương nhiên không ai nguyện ý cùng một học sinh nhắc tới cô, hai cô trò cứ như vậy vừa vặn bỏ lỡ cơ hội chạm mặt.
Chẳng ai nghĩ tới, một lần bỏ lỡ lần thứ hai gặp lại đã là hai năm sau.
“Cô còn ở Nhất Trung, chỉ là không dạy học nữa.”
“Đừng đứng ở cửa.” Đinh Tuyết đột nhiên chen vào, liếc nhìn Lâm Cẩm Vân một cái, hướng Lâm Mộng Lôi nói: “Đến, Mộng Lôi, tiến vào ngồi đi.”
Đinh Tuyết lôi kéo Lâm Mộng Lôi ngồi vào trên ghế, đi tới đóng cửa, thuận tiện đem Lâm Cẩm Vân hơi lộ ra mất mác kêu đến ngồi xuống bên giường, đùa giỡn nói: “Nhìn thấy học sinh vui vẻ không?”
Lâm Cẩm Vân nhàn nhạt đáp “Vui vẻ”, nhưng mà trong lòng thì có chút tức giận, cô cảm thấy rõ ràng Đinh Tuyết đang đem cô ra trêu đùa, nhưng ngại vì có học sinh ở đây nên cũng không tiện phát tiết.
Đinh Tuyết thấy cô mừng hụt, ngực rất đắc ý, lại hướng Lâm Mộng Lôi nói: “Mộng Lôi, em trước thay cô bắt chuyện với giáo viên của em đi, hai người cứ trò chuyện trước, tôi đi ra ngoài ăn sáng.”
“Vâng.”
Đinh Tuyết lại hướng Lâm Cẩm Vân cười cười, hàm ý nói: “Cô cùng học sinh tâm sự nhiều một chút ha.”
Lâm Cẩm Vân cũng không để tâm Đinh Tuyết nữa, chờ cô ấy đi rồi liền cùng Lâm Mộng Lôi trò chuyện về tình hình hai năm gần đây cùng việc học.
Cô trò tình nghĩa thắm thiết, lại hai ba năm không gặp, hai người hiển nhiên có nhiều chuyện để nói.
Hai người trò chuyện về thầy trò cũ của trường, trò chuyện chốc lát, Lâm Mộng Lôi nhớ đến một việc, đột nhiên hỏi: “Cô, cô Tưởng hiện tại khỏe không?”
Lâm Cẩm Vân nghe xong, hỏi: “Cô Tưởng nào?”
“Chính là cô Tưởng cùng cô đến thăm nhà em a.”
Lâm Cẩm Vân nghe xong nghi ngờ, hỏi: “Nhưng lần kia đi thăm nhà em em không ở nhà, làm sao em biết cô ấy?”
“Cô không biết sao? Cô Tưởng năm ngoái đến thăm nhà em lần nữa, đáng tiếc lúc đó em đang làm việc ngoài đồng, trở về thì cô ấy đã đi rồi. Cô ấy tới hai lần, nhưng một lần em cũng chưa có cơ hội gặp được, thật tiếc a. Đúng rồi, cô Lâm, cô Tưởng dạy lớp nào, em thế nào chưa từng. . . ”