[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 63
Chương 63: Ai?
Lâm Cẩm Vân trở lại cuộc sống sinh hoạt một người.
Cô vẫn một mình mà trải qua như trước, bất đồng duy nhất chính là, thư từ qua lại với Đinh Tuyết.
Đinh Tuyết mỗi tháng sẽ gửi cho Lâm Cẩm Vân hai phong thư, ban đầu nội dung thư đều là ghi lại những chuyện vụn vặt về cuộc sống của cô ấy. Bởi vì thực sự quá vụn vặt, Lâm Cẩm Vân mỗi lần hồi phục lại nội dung cũng chỉ nói dăm ba câu, ngay cả nửa trang cũng viết không hết.
Sau lại, Đinh Tuyết học được nhạy bén, bắt đầu ở trong thư viết những chuyện khác, tỷ như vấn đề khó trong công việc, cùng với tin tức thời sự của xã hội, nói xong còn tỏ ra một bộ nóng lòng thỉnh giảng ý kiến và cái nhìn của cô.
Lâm Cẩm Vân bởi vì đã đáp ứng sẽ hồi âm cho cô ấy, nên cũng không khỏi không nghiêm túc suy nghĩ hồi âm thư, có lúc vì hồi âm lại cho cô ấy nên sẽ đi đọc tin tức báo chí một chút, thậm chí có lần ở căn tin gặp phải Hồ Học Phạm, còn hỏi hắn đầu tư cổ phần là cái gì.
Cuộc sống của cô cuối cùng cũng nổi lên chút điểm gợn sóng, không còn im lặng như vũng nước đọng nữa.
Hôm nay, Lâm Cẩm Vân đang ở trong thư viện chỉnh lý sách cũ, có học sinh đến mượn sách, cô liền ngừng công việc trên tay đi lấy sách cho vị học sinh này.
Bất quá, người học sinh này cầm sách rồi nhưng không chịu đi phòng đọc ngồi đọc, cũng không rời đi, mà vẫn đứng trước tủ tò mò nhìn cô.
Lâm Cẩm Vân còn đang vùi đầu chọn sách, không nhận thấy sự quan sát của người học sinh này, đối phương lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngài là cô giáo Lâm đúng không?”
Cô ngẩng đầu nhìn lại, đối với vị học sinh này một chút ấn tượng cũng không có, nhưng rất hưởng thụ khi vẫn có học sinh nhận thức cô, dù sao đã hai ba năm không dạy học rồi.
“Đúng vậy. Em nhận thức tôi?”
“Vâng.” Vị học sinh này bởi vì nhãn lực của mình chính xác nên tập tức vui vẻ nói: “Em đã cảm thất rất giống.”
“Xin lỗi, nhưng tôi không quá nhớ rõ em. Tôi đã từng dạy em sao?”
“Không có. Thế nhưng cô từng đến nhà em.”
“Tôi từng đến nhà em?”
“Vâng, cô mấy năm trước đến nhà của em, cùng với cô Tưởng.”
“Cô Tưởng. . .”
Lâm Cẩm Vân đột nhiên nghĩ đến chuyến thăm nhà mấy năm trước, kinh ngạc nói: “Em là em gái Lâm Mộng Lôi?”
Vị học sinh này thấy cô nhớ ra, vui vẻ nói: “Đúng vậy, em là Lâm Mộng Miêu, Lâm Mộng Lôi là chị gái em.”
“Đúng ha, tôi từng đến thăm nhà em rồi. Em đều đã lớn như vậy. Chị em hiện tại tốt chứ?”
“Chị em tốt vô cùng, hiện tại học ở thành phố Nhất Trung ”
“Ừ, tôi có nghe nói. Không nghĩ tới em cũng tới huyện Nhất Trung học, thật tốt. Sau này phải cố gắng học tập biết không.”