[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 62
Chương 62: Bảo trọng.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Đinh Tuyết từ một tuần ở ký túc xá bốn ngày biến thành một tuần ở ký túc xá năm ngày.
Thậm chí cô ấy cũng bắt đầu lưu ý đến nhất cử nhất động của Lâm Cẩm Vân, bắt đầu hiếu kỳ về những cuốn sách mà Lâm Cẩm Vân đọc. Cho tới bây giờ cô ấy không có hứng thú đọc sách, nhưng có hôm cư nhiên lại hứng khởi chạy đến thư viện mượn sách.
Lâm Cẩm Vân đối với sự xuất hiện của Đinh Tuyết không mấy bất ngờ cũng không vui mừng, không nhiều lời chỉ tận chức tận trách mà giúp cô ấy tìm sách, sau khi giải quyết xong thủ tục mượn sách liền không để ý đến cô ấy nữa mà là đi tới một bên viết thông báo cuối kỳ.
Đinh Tuyết nhất thời cảm thấy có chút bực mình, nhưng cảm thấy rời đi ngay lập tức thì rất mất mặt, vì vậy đi tới trước bàn nhìn Lâm Cẩm Vân viết chữ.
Cô ấy sát lại gần liền cản đi ánh sáng, Lâm Cẩm Vân không khỏi cau mày nói: “Đừng chắn ánh sáng.”
“À” Đinh Tuyết tự giác đi vòng qua bên kia tiếp tục nhìn, “Cô ở đây viết thông báo đóng cửa hả.”
“Chớ quấy rầy tôi.”
“Ừm.”
Đinh Tuyết lập tức ngậm miệng, nhìn Lâm Cẩm Vân cẩn thận viết từng nét chữ trên giấy thông báo.
Chữ này thật là đẹp mắt.
Người này nha, nhìn kỹ cũng không tệ lắm, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, bình thường hỏi ba câu chỉ đáp một câu, giống như một đầu gỗ. Người này cũng như vậy khi ở cạnh Tưởng Lan kia sao? Khẳng định không phải như vậy đi, vậy người này không giống đầu gỗ thì là cái dạng gì?
Đinh Tuyết miên man suy nghĩ, lại quên mất thời gian.
Cuối cùng, Lâm Cẩm Vân thu bút, thấy Đinh Tuyết còn đứng bên cạnh, liền hỏi cô ấy: “Cô không cần lên lớp sao?”
“Ai nha! Sao không nói sớm!”
Đinh Tuyết lúc này mới nhớ tới mình là thừa dịp ra chơi đi mượn sách, vội vàng cầm sách liền đi ra ngoài. Cũng may là đi phòng học ngay dưới hai tầng, lúc cô ấy đi tới phòng học cũng vừa lúc chuông reo, đoạn đường không xa, nhưng bước đi với trái tim đập loạn nhịp. . .
Sau ngày này, thư viện biến thành nơi Đinh Tuyết thường đến.
Nhưng Lâm Cẩm Vân lại không có mảy may đem biến hóa của Đinh Tuyết để ở trong lòng, nhiều nhất chỉ coi cô ấy là đồng nghiệp thông thường kiêm bạn cùng phòng.
Cô cũng không hận Đinh Tuyết, lòng cô đã mệt mỏi đến không muốn ghi hận ai nữa.
Cô thậm chí có lúc còn cảm kích Đinh Tuyết, bởi vì cô cảm thấy lấy tình trạng hiện tại của bản thân, tiếp tục dạy học sẽ làm hại học sinh, còn không bằng đi thư viện, lợi người lợi mình.
Cô cũng quen với công việc ở thư viện rồi, mỗi ngày làm bạn với sách có cái gì cảm thấy không tốt chứ.
Đều nói trong sách có nhà vàng, mà sở cầu của Lâm Cẩm Vân bất quá là một không gian an tĩnh, rời xa nhân tâm rời xa thị phi. Cô ở trong này mặc kệ người đời, chỉ sống chết đọc văn chương, bốn mùa ba bữa, đơn độc một người, lặng lẽ đợi người trở về.