[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 61
Chương 61: Chuyển biến.
Đinh Tuyết vừa về tới phòng 309 liền lập tức thu thập áo quần đi tắm.
Vội vã như vậy không phải bởi vì nóng, cũng không phải bởi vì bẩn, càng không phải bởi vì sợ đi trễ không có chỗ tắm, mà là không muốn chạm mặt với Lâm Cẩm Vân.
Tiểu Vương nháo đến như vậy, cô ấy không biết nên đối mặt với Lâm Cẩm Vân như thế nào.
Hai mươi năm qua cô ấy chưa từng chật vật xấu hổ như lần này, hai mươi năm qua cũng không có tắm rửa lâu đến như vậy.
Tắm rửa xong, trở về ký túc xá, Lâm Cẩm Vân đang đưa lưng về phía cô sắp xếp lại sách trên bàn.
Không biết vì sao, Đinh Tuyết lại thở phào nhẹ nhõm, lập tức ôm áo quần đi ban công giặt.
Sau khi giặt áo quần xong, cô ấy lại mở quạt ngồi trên giường.
Khí trời tháng năm dần dần nóng, quạt trần ký túc xá quá cũ kỹ lại chạy chậm như rùa bò, căn bản cung cấp không được bao nhiêu gió, Đinh Tuyết hai tuần trước liền mua chiếc quạt sàn.
Loại tiện nghi này đương nhiên là một mình cô ấy độc hưởng và từ khi mua về cũng chỉ có mình cô ấy sử dụng.
Nhưng mà, ngày hôm nay chiếc quạt này lại lần đầu tiên được nhấn nút xoay đầu.
Một trận gió đột nhiên thổi tới, đem những trang sách được Lâm Cẩm Vân bày ở trên bàn thổi tung tứ tán.
Đây là một quyển sách bìa cứng << Hai vạn dặm dưới đấy biển >>, ngày hôm nay sau khi được học sinh trả lại liền tháo trang. Lâm Cẩm Vân vừa mới đem bảy tám trang từng cái bóc ra sắp xếp đặt ở trên bàn, trận gió này liền thổi đi toàn bộ công sức của cô.
Cô vội vàng xoay người nhìn về phía Đinh Tuyết, cau mày nói: “Có thể đừng đem gió thổi tới đây không?”
Đinh Tuyết nhìn đống hỗn độn trên bàn kia, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay tắt quạt, trong miệng vội vàng giải thích: “Tôi không biết cô đang làm cái này.”
Lâm Cẩm Vân không để ý tới cô ấy, ngồi chổm hổm xuống nhặt trang sách lên.
Đinh Tuyết sợ Lâm Cẩm Vân hiểu lầm cô ấy đang cố ý giở trò, nên nhanh chóng đi tới giúp cô nhặt.
Thế nhưng do cô ấy lúng túng, sơ ý đứng dậy thì đầu đụng phải Lâm Cẩm Vân.
Đầu đụng đầu, hai người đều đau đến kêu lên.
Nhưng Lâm Cẩm Vân không chỉ có đau mà còn nổi giận. Đinh Tuyết thế nào lại thích trêu chọc người khác như vậy? Bản thân đã ngoan ngoãn ẩn núp, lẳng lặng mà làm việc, cô ấy cũng muốn đến làm phiền sao. Còn có chuyện lúc chạng vạng, Đinh Tuyết cùng Tiểu Vương nổi lên tranh chấp, cô lại vô duyên vô cớ bị kéo vào.
Cơn tức của cô bùng phát, xoa đầu nhìn Đinh Tuyết cả giận nói: “Cô không thể an phận chút được sao?”
Đinh Tuyết nghe xong, cũng tức giận, lẩm bẩm: “Tôi cũng bị đụng phải, cô cho là chỉ mình cô đau thôi sao?”
“Cô có thể đừng chơi đùa nữa có được không? Như vậy thú vị lắm sao, hạnh phúc của cô chính là chơi đùa người khác sao?”