[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 55
Chương 55: Thần thương.
Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân vực dậy tinh thần đi làm.
Vài ngày sau đó, cô ngoại trừ đi làm ra thì còn một việc khác nữa, đó là đuổi theo Hứa Tiểu Phong hỏi tiến triển.
Tuần này, mỗi ngày sau khi tan lớp hầu như đều chạy tới phòng số học tìm Hứa Tiểu Phong hỏi han, ngay từ đầu người khác không nghĩ gì, nhưng cứ nhiều lần như vậy, liền có đồng nghiệp yêu thích thị phi bắt đầu truyền tai nhau chuyện hai người bọn họ có tình ý.
Hứa Tiểu Phong từ trước đến nay tính tình ngang ngạnh, đối với lời đồn đãi hiển nhiên áp dụng thái độ mặc kệ nó.
Lâm Cẩm Vân thì căn bản không có tâm tư dư thừa đi bác bỏ tin đồn, một tuần này của cô trôi qua trong tâm trạng rầu rỉ không vui, bởi vì không thu được bất cứ tin tức tốt gì từ Hứa Tiểu Phong.
Tưởng Lan vẫn như cũ biệt vô âm tín.
Một tuần này đối với Quách Xuân Lan mà nói thì lại thư thái vui vẻ.
Sáng sớm ngày thứ ba bà đã từng thử gọi đến trường học, cố ý lựa chọn giờ con gái bag đang lên lớp mà gọi đến phòng trực tìm Tưởng Lan.
Bà nghe Trương Đại Gia phòng trực hô một trận cũng không thấy có người đến nghe điện thoại, ngực liền nắm chắc bảy tám phần thắng. Nhưng chung quy vẫn không yên lòng. Vì vậy thứ sáu hôm nay bà lại gọi điện thoại thăm dò tiếp, kết quả Trương Đại Gia ngay cả kêu người cũng không kêu, trực tiếp nói cho bà biết, Tưởng Lan có lẽ đã không còn ở nơi này, khoảng mấy ngày gần đây đều không thấy cô ấy.
Quách Xuân Lan cực kỳ cao hứng, tuy rằng không thể ngang nhiên khoe khoang thành quả chiến thắng ra như một người thắng cuộc, thế nhưng nội tâm lại dâng trào kích động, cảm giác bản thân đã chống đỡ được đả kích mà cuộc sống lần nữa mang lại.
Bà tâm tình rất tốt, nên cũng không cảm thấy đi đứng bất tiện là bệnh tất gì lớn lao.
Hơn nữa vốn đã một đời kiên cường, điểm bất lợi này đối với bà mà nói cũng không coi là gì. Bà tự nói với mình: Chỉ là liệt nửa người, cũng không phải tàn phế, chỉ cần cắn răng thì chung quy có thể bước qua.
Vì vậy, Quách Xuân Lan bắt đầu mỗi ngày tích cực khôi phục cơ năng đi đứng, cố gắng từng chút rèn luyện chân trái và tay trái của mình.
Thứ bảy, Lâm Cẩm Vân về nhà thấy bà đang ở trong sân luyện tập nhấc chân, vừa thấy mình vào cửa liền chỉ vào chân trái cười nói: “Con xem, chân của mẹ có thể nâng lên được rồi.”
Lâm Cẩm Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của bà một lúc, hai tháng tới nay đây là cô lần đầu tiên thấy bà cười.
Cái cười này khiến Lâm Cẩm Vân không đành lòng đi trách cứ bà cái gì, vốn đã chuẩn bị xong câu hỏi hỏi về chuyện Tưởng Lan liền nuốt vào bụng, cũng kéo ra một nụ cười không tính là cởi mở đáp: “Dạ, mẹ cũng tập luyện vừa phải thôi, con đỡ mẹ.”
Quách Xuân Lan tích cực lạc quan kéo bầu không khí trong nhà lên, một nhà Lâm gia liền từ từ khôi phục lại bình yên, chỉ là ”Tưởng Lan” cái tên này từ nay về sau trở thành từ cấm kỵ trong nhà, mỗi người đều tránh không đề cập đến, ngoại trừ Lâm Cẩm Vân.