[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 54
Chương 54: Trợ giúp.
Lâm Cẩm Vân từ thôn Viễn Tây về tới huyện Nhất Trung, bởi vì quá mệt mỏi, vừa vào nhà liền chạy đến giường ngã xuống.
Cũng không biết nằm trên giường bao lâu, cô nghe được một tiếng đập cửa truyền đến, nhưng cũng không nhúc nhích chút nào.
Một lát sau một tiếng đập cửa lại vang lên một lần nữa, cô vẫn như trước ngoảnh mặt làm ngơ. . .
Sau lại, cô cũng không nhớ rõ tiếng đập cửa vang lên bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy con mắt rất cay, liền giơ tay lên dụi dụi mắt.
Lại sờ tới một vùng cảm xúc ẩm ướt, cô liếc qua nhìn, phát hiện chiếc khăn dưới gối sớm đã bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn.
Thùng thùng thùng.
Một tràng tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lâm Cẩm Vân làm như không nghe thấy, cô không muốn phản ứng, không muốn cử động, không muốn gặp người, hai mắt vô hồn mà nhìn chằm chằm chậu hoa lan trên bàn.
Tiếng đập cửa giằng co một hồi liền ngừng, tiếp theo, cô nghe được âm thanh nói chuyện ở phía ngoài cửa.
“Được rồi, có thể không có ở trong a?”
“Khẳng định trong phòng, bác phòng trực không phải nói cô ấy sau khi trở về liền chưa từng đi ra ngoài sao, nhất định ở bên trong.”
“Cô Lâm đoán chừng là ngủ rồi”
“Đập vang như thế, ngủ sâu lắm cũng sẽ tỉnh, cô ấy là cố ý không mở cửa”
“Quên đi, chúng ta vẫn là trở về đi, có thể cô Lâm đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ muốn ở một mình a?”
“Vậy không được, việc này không bình thường, phải hỏi rõ ràng!”
Tiếng nói vừa dứt tiếng đập cửa liền lần nữa vang lên, có thể nhận ra được khí thế của người ngoài cửa không gặp được Lâm Cẩm Vân thì không từ bỏ ý định.
Cuối cùng, Lâm Cẩm Vân bị tiếng đập cửa quấy nhiễu làm bực dọc, nhảy xuống giường, vội vã đi về phía cửa.
Cửa mở, Hứa Tiểu Phong và Hồ Học Phạm nhìn thấy Lâm Cẩm Vân bộ mặt tức giận, tóc tai bù xù xuất hiện ở phía sau cánh cửa.
Hồ Học Phạm thu hồi kinh ngạc, lo sợ mà mở miệng: “Cô Lâm, cô không sao chứ? Sáng nay vì sao lại cúp tiết? Giáo vụ đang tìm cô, mặt chủ nhiệm giận đến đen xịt, nói cô vô cớ bỏ bê công việc, tôi lừa bà ấy nói cô đột nhiên sinh bệnh, liền thay cô xin nghỉ bệnh rồi.”
Lâm Cẩm Vân không trả lời hắn, lại đột nhiên nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Phong hỏi: “Thầy có thấy Tưởng Lan đâu không?”
Trong ánh mắt của Hứa Tiểu Phong lộ ra một tia hiểu rõ, lắc đầu nói: “Tôi chưa gặp qua cô ấy, nhưng cô nếu như tiếp tục như vậy nữa, tôi đoán chừng sau này ngay cả cô cũng không gặp được”
“Không cần phí tâm”
Nói xong liền đóng cửa lại.
Hứa Tiểu Phong vừa nghe lời này liền nóng nảy, một tay ngăn cánh cửa đóng lại, tay khác chống lên khung cửa nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân