[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 51
Chương 51: Chiến tranh tâm lý
Hôm sau, Lâm Vĩ Kiện rất sớm liền tới bệnh viện.
Hắn mang đến quần áo sạch cho Quách Xuân Lan cùng với bữa sáng cho mấy người khác, vừa vào phòng bệnh lại thấy Lưu Phượng ghé vào cuối giường ngủ, mà Lâm Cẩm Vân đang rửa mặt súc miệng cho Quách Xuân Lan.
Hắn nhìn thấy em gái mình mặt mày xanh xao cùng với đôi môi khô khốc, tức giận đẩy người đang ngủ gà ngủ gật kia một cái, “Tỉnh tỉnh! Mấy giờ rồi còn ngủ, mẹ đều dậy rồi.”
Lưu Phượng bị đẩy mạnh một cái liền giật mình tỉnh lại, vô ý thức thầm thì: “Ôi chao! Ai a?”
Cô miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chồng mình đang đứng trước mặt sừng sững nhìn xuống, sợ đến vội vàng ngậm miệng, lại quay đầu nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đang muốn đi rót nước, vội vàng đứng dậy tiếp nhận cái chậu rửa mặt trong tay Lâm Cẩm Vân.
“Cẩm Vân, để chị để chị, em cũng thật là, dậy sao không gọi chị một tiếng?”
Lâm Cẩm Vân chỉ nói “Để em là được rồi”, Quách Xuân Lan lại ghét bỏ mà liếc Lưu Phương, không nói gì.
Lâm Vĩ Kiện đem đồ mang tới bỏ vào ngăn kéo bên cạnh giường, xoay người nhìn Lâm Cẩm Vân nói: “Cẩm Vân, em mau đi về nghỉ đi, bên này có anh và chị dâu em là được rồi.”
Lâm Cẩm Vân lại hỏi ngược lại hắn: “Anh hai có khỏe không?”
“Anh giao cho Chu thẩm trông nom hắn vài ngày. Chu Mai và Chu Cường ngày hôm nay cũng ở nhà, hắn có bạn chơi cùng, không có việc gì. Em mau về nghỉ ngơi đi.”
“Em không sao.”
“Không sao? Em tới soi gương đi, cả khuôn mặt đều trắng xanh, một chút tinh thần đều không có, mau đi về nghỉ ngơi!”
Lúc này, Quách Xuân Lan cũng giơ tay lên đẩy Lâm Cẩm Vân một cái, miệng nói “Đi, đi”
Lâm Cẩm Vân cầm tay của bà nói: “Mẹ, con đợi bác sĩ tới rồi đi, con muốn nghe bác sĩ chuẩn đoán bệnh”
Quách Xuân Lan không muốn, còn đang không ngừng đẩy cô, Lâm Cẩm Vân làm thế nào cũng không chịu đi.
Một vị người thân của bệnh nhân cùng phòng nhìn không nổi nữa, cũng đi theo khuyên cô: “Cô nương, nên nghe lời mẹ của cháu đi, đi ngủ một giấc rồi trở lại. Tối hôm qua bác mỗi lần tỉnh lại đều thấy cháu ngồi bên giường nhìn chằm chằm, người cũng không thể thời gian dài không ngủ, chịu đựng không nổi đâu.”
Lâm Vĩ Kiện nghe xong, sắc mặt lúc này trầm xuống, lôi kéo Lâm Cẩm Vân đẩy ra khỏi phòng bệnh, “Đi đi đi, trở về đi ngủ!”
“Anh, em lát nữa rồi trở về, em muốn ở lại nghe chuẩn đoán bệnh, bác sĩ Lưu tám giờ rưỡi sẽ tuần phòng.”
“Anh nghe xong nói cho em biết cũng giống nhau. Mau trở về ngủ.”
“Em muốn chính tai mình nghe.”
“Không được! Em quay về ngủ cho anh.”
Lâm Vĩ Kiện túm tay Lâm Cẩm Vân một đường kéo tới cửa cầu thang, sau khi buông tay ra liền ngăn chặn cô ở chỗ đó, không cho cô trở lại.