[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 47
Chương 47: Giấc mơ trở thành sự thật.
Mở cửa, Lâm Cẩm Vân đang đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm ba cái cà men bằng nhôm một cái ly tráng men.
Tưởng Lan vội vàng tiếp nhận đồ trong tay cô, nói: “Thế nào về sớm như vậy?”
“Sợ chị đói a, tiết thứ tư không có lớp liền đến nhà ăn mua cơm.”
Lâm Cẩm Vân thấy cô ấy vẫn còn ngây người đứng ở cạnh cửa, kéo cô ấy một cái, đóng cửa lại, xoay người cười hỏi: “Làm sao vậy? Ngủ đến choáng váng?”
“Không có, chị vừa nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Giấc mơ không tốt lắm, không nói.”
“Gặp mộng phải nói ra thì mới không trở thành sự thật, nói một chút đi. Đến, vừa ăn vừa nói.”
Tưởng Lan suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là nghe theo Lâm Cẩm Vân, lúc ăn cơm đem mộng cô ấy mơ thấy được nói qua một lần.
Lâm Cẩm Vân nghe xong lại nói: “Đây là mộng đẹp a, chị cuối cùng điều không phải nhìn thấy em sao?”
“Chị không biết người nọ có phải là em không, chỉ cảm thấy rất giống em.”
“Vậy chính là em rồi, còn nói muốn cưới chị, không phải em còn có thể là ai a?”
Tưởng Lan vừa nghe xong, mặt đỏ như quả cà chua trong bát, sẵng giọng với Lâm Cẩm Vân: ” ‘Cưới’ này với ‘Lấy’ kia không phải cùng một ý nghĩa.”
“Trong tiếng Trung cổ đại chính là cùng một ý nghĩa, có thể sử dụng thay thế. Loại thủ pháp này gọi là giả tá(*) ”
(*) Giả tá: tức là mượn một chữ mà dùng với nghĩa khác.
“Chị nói không lại em.”
“Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là mộng đẹp a.”
“Mộng đẹp đã nói ra, không phải sẽ không thành sự thật?”
Lâm Cẩm Vân nghe xong lại ngây ngẩn cả người, ban đầu vốn định an ủi Tưởng Lan, không ngờ sẽ thành như vậy.
Cô lập tức đặt chén cơm xuống, nói với Tưởng Lan: “Nói bậy, nhất định có thể trở thành sự thật.”
Tưởng Lan không lên tiếng, chỉ đờ ra nhìn chằm chằm bàn cơm trước mặt, vẫn bộ dạng sợ hãi như cũ.
Lâm Cẩm Vân sợ cô ấy suy nghĩ nhiều, chìa tay chọc gương mặt Tưởng Lan một cái, nói: “Nếu không, buổi trưa chúng ta đi đến chỗ kia đi.”
“Đi đâu? Đi làm gì?”
“Chị đi thì sẽ biết.”
“Thần bí như vậy a?’
“Người yêu em nói, giữ một chút thần bí mới coi như là kinh hỉ.”
“Ba hoa!”
Tưởng Lan nhéo nhéo mũi Lâm Cẩm Vân, cười đến cưng chiều.
Kết quả, buổi trưa Lâm Cẩm Vân đem theo Tưởng Lan đi đến một tiệm chụp ảnh.
Tưởng Lan cơ bản đã đoán được Lâm Cẩm Vân muốn làm gì, lại không nghĩ rằng cô có thể trực tiếp mà cùng nhiếp ảnh nói ra khỏi miệng những lời như vậy: “Anh chủ, giúp chúng tôi chụp hai bức ảnh, 2 inch, loại giống như trên giấy hôn thú đấy.”