[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 45
Chương 45: Ghen tuông.
Bởi vì không ngủ đủ giấc, cho nên ngày thứ hai đi làm trông Lâm Cẩm Vân có vẻ phờ phạt.
Buổi trưa, trên đường quay trở về ký túc xá thì gặp được Hồ Học Phạm, không hề nghĩ ngợi mà gọi hắn lại.
“Thầy Hồ, đây là muốn đi đâu?”
“Aiz ~ buổi trưa Tiểu Hoắc đãi khách đi tiệm ăn, tôi trở lại cất đồ liền đi ra ngoài. Cô Lâm, cùng đi chứ?”
“Không được, tôi về ký túc xá ăn.”
“Đúng a, tôi quên mất, Tiểu Tưởng đều đã chuẩn bị cơm nước cho cô, trở về thì có thể ăn được, thật tốt.”
Tiểu Tưởng? Gọi quen thuộc như vậy?
Lâm Cẩm Vân ngực toát ra một ngọn lửa không tên, sắc mặt liền lạnh xuống.
Hồ Học Phạm thế nhưng lại không phải là người biết nhìn sắc mặt đoán biểu tình người khác, tiếp tục tự nói: “Tiểu Tưởng người này thật tốt, cô Lâm, tôi thật sự hâm mộ cô đấy.”
Thầy hâm mộ sao? Nếu muốn thì tự mình đi tìm a, nhìn chằm chằm rồi yêu thích bảo bối của người khác, có gì thú vị chứ?
“Đúng rồi, cô Lâm, Tiểu Tưởng có người yêu chưa?”
Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩm Vân cứng đờ dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Học Phạm, ánh mắt mang theo tia dò xét chưa bao giờ có: “Thầy muốn nghe ngóng cái gì?”
Hồ Học Phạm bị vẻ mặt như “Bao công” của Lâm Cẩm Vân dọa sợ, không hiểu vì sao cô đột nhiên lại thay đổi biểu cảm, vội vàng giải thích: “Cô Lâm, cô đừng hiểu lầm, tôi là hỏi thay Tiểu Hoắc, chính là Hoắc Đạt cùng phòng ký túc xá với tôi.”
Hồ Học Phạm nói xong liền khẩn trường nhìn Lâm Cẩm Vân, nhưng lại ngẫm nghĩ một chút: Vì sao mình phải nói đừng hiểu lầm a? ?
Chính hắn cũng không nghĩ ra, chỉ cảm thấy vừa nãy nếu không thanh minh, Lâm Cẩm Vân có thể sẽ nhào lên cắn hắn.
Hồ Học Phạm còn đang chờ Lâm Cẩm Vân trả lời, cô nội tâm lại oán thầm: Như thế nào lại thêm một Hoắc Đạt nữa? Người này đến cùng là mê hoặc bao nhiêu người đây?
Cô lại nghĩ đến Hoắc Đạt giáo viên thể dục, thường xuyên thấy hắn mồ hôi đầm đìa ở trên sân thượng chơi xà đơn, rèn luyện thân thể như một con tinh tinh, nhớ lại chuyện này ngay lập tức khiến cho nội tâm cô nổi lên một trận khó chịu, sắc mặt cũng càng khó coi hơn.
“Cô Lâm?”
Hồ Học Phạm nhìn thấy Lâm Cẩm Vân vẫn một mực không lên tiếng, đánh bạo kêu cô một tiếng.
“Chị họ tôi bây giờ không có cân nhắc đến vấn đề cá nhân. Thầy Hồ, đến lầu hai rồi, tạm biệt!”
Lâm Cẩm Vân hướng Hồ Học Phạm phất phất tay, sau đó liền cúi đầu hướng lầu ba bước đi.
Hồ Học Phạm vẫn đứng ở cầu thang lầu hai, vẻ mặt buồn bực: Đây là làm sao vậy? Cũng không phải nói cô cân nhắc Hoắc Đạt . . .
Lâm Cẩm Vân trở về phòng 309, vừa mở cửa liền thấy Tưởng Lan đang ngồi ở mép giường đan bít tất.
Gần đây, trời trở lạnh, Lâm Cẩm Vân hai ngày nay than lạnh chân, Tưởng Lan ngại mua tất bên ngoài khó giữ được ấm, cho nên liền đan tất len cho cô.