[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 44
Chương 44: Chuyện tốt.
Người học sinh nghèo khó kia tên là Lâm Mộng Lôi, sống trong một thôn nghèo khó của trấn Nam Cương lân cận trấn Cao Hồ.
Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan sáng sớm liền xuất phát, thay đổi ba loại phương tiện giao thông mới tìm được thôn nghèo này, nằm trong chỗ sâu nhất của huyện Quý An.
Hai người trăm triệu không nghĩ tới phải mất nhiều thời gian như vậy, cho nên lúc tới được Lâm gia, vừa vặn là giờ cơm trưa ở nhà bọn họ.
Mẹ Lâm Mộng Lôi nhìn Lâm Cẩm Vân cảm thấy quen mặt, sau khi hỏi rõ ràng thân phận liền vội vàng nhiệt tình bắt chuyện lôi kéo cô và Tưởng Lan cùng nhau vào nhà ăn cơm.
Dưới tình thế không thể từ chối được, hai người không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt mà gia nhập vào trên bàn cơm của Lâm gia.
Lâm Cẩm Vân liếc nhìn thức ăn trên bàn, một đĩa rau khoai xào với mỡ heo, một đĩa củ cải trắng xào, một bát canh rau cải đậu hủ, rất xanh xao nhạt nhẽo.
Hai người vừa mới ngồi xuống, Lâm mẹ liền tiến vào nhà bếp bưng ra hai chén cơm ra, sau đó lại đi chiên cho hai người hai cái trứng.
Hai người nhìn nhau, đều ăn ý không động đến cái trứng đang đắp lên phía trên bát cơm của mình.
Lâm Cẩm Vân nói dối bản thân không ăn trứng gà, gắp trứng chiên đưa cho Lâm meh, Tưởng Lan thì lại gắp qua cho tiểu cô nương ngồi bên cạnh Lâm mẹ.
Lâm mẹ đang muốn đi ngăn cản, nhưng tiểu cô nương có lẽ là đã sớm thèm ăn cái trứng chiên này, vừa thấy Tưởng Lan đem trứng đưa đến trong bát mình, liền khẩn cấp cắn một ngụm lớn, vừa nhai vừa lấy ánh mắt nhìn chằm chằm Tưởng Lan.
Lâm mẹ thấy thế thọt cánh tay tiểu cô nương một cái.
Tiểu cô nương nhận được chỉ thị, lúc này mới nhút nhát nhìn về phía Tưởng Lan, nhỏ giọng nói câu “Cảm ơn”
Lâm mẹ thấy vậy cũng chỉ xoa xoa tay thẹn thùng mà nói rằng: “Đứa nhỏ này tuổi chuột, liền thích ăn.”
Tưởng Lan chỉ cười yếu ớt hướng bà lắc đầu, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Năm người dùng bữa cơm này trong bầu không khí yên lặng mà lại hòa hợp.
Lâm ba cùng Lâm mẹ đều là nông dân hiền lành an phận thủ thường, không giỏi ăn nói. Lâm mẹ nói so với Lâm ba nhiều hơn một chút, nhưng cơ bản cũng chỉ nói những câu như là “Không có gì ngon”, “Ủy khuất hai cô giáo” toàn những lời khách sao như vậy.
Nhưng hai người lại không thèm để ý chút nào đến những món ăn này cũng như chất lượng của chúng, trái lại đem bữa cơm này ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, hai người tìm hai vợ chồng nói chuyện một hồi, đối với tình hình của Lâm gia đại khái cũng hiểu được vài phần.
Lâm mẹ là một nông phụ trình độ học vấn chỉ dừng lại ở cấp tiểu học, Lâm ba thì thời niên thiếu gặp chuyện ngoài ý muốn dẫn đến chân trái bị cắt cụt, bây giờ phải chống nạng để đi lại. Lâm mẹ là lao động chính trong nhà, phụ trách ra đồng trồng rau, Lâm ba thì phụ trách lo liệu việc nhà. Hai vợ chồng có hai đứa con gái, em gái Lâm Mộng Lôi kêu là Lâm Mộng Miêu.