[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 43
Chương 43: Ai may mắn.
Học kỳ mới bắt đầu Lâm Cẩm Vân cũng theo đó mà bận rộn lên.
Tưởng Lan so với cô cũng không có nhàn hạ bao nhiêu, trước và sau lễ hội mùa xuân là thời kỳ cao điểm của các yến tiệc, nhận làm các yến tiệc cùng yến hỉ từ các gia đình khác quả thật không phải là ít, hơn nữa đầu bếp Trương ở nơi này quan hệ rất rộng lại có danh tiếng, không lo sẽ không nhận được tràng yến tiệc nào, trong khoảng một tháng rưỡi có thể tiếp nhận bảy tràng yến hội để làm.
Tưởng Lan bận rộn ứng phó không xuể, tuy bận rộn nhưng vô cùng mừng rỡ, bởi vì. . .Thù lao vài tràng yến hội này nhiều hơn rất nhiều so với mong muốn của cô ấy, thù lao một tháng rưỡi làm công việc này so với nửa năm làm việc ở căn tin trong trường còn nhiều hơn.
Tưởng Lan nhẩm tính số tiền trong tay, ngực rất vui vẻ vì mình đã quyết định đi làm công việc này, nghĩ vậy càng cảm kích đầu bếp Trương đã trợ giúp và Lâm Cẩm Vân đã ủng hộ cô ấy.
Vì vậy, đợi đến cuối tháng ba khi kết thúc công việc, cô ấy cố ý mua một đôi giày da nam tặng đầu bếp Trương.
Đầu bếp Trương từ chối không được tâm ý của cô ấy nên đành mang thử, sau đó liền kinh ngạc, cư nhiên không lớn không nhỏ mang vừa in. Hắn không nói cho Tưởng Lan biết số size của mình, cũng không biết cô ấy làm sao biết được, vì vậy liền tò mò hỏi việc này.
Tưởng Lan chỉ cười nói: “Tìm một người cùng chiều cao với chú hỏi liền biết.”
Này cũng được sao?.
Cho là thân cao như nhau, nhưng hình dáng và kích thước bàn chân của mỗi người cũng sẽ có sự khác nhau tương đối, càng đáng phục hơn là, đôi giày da này từ kiểu dáng đến màu sắc đều là kiểu hắn thích.
Đầu bếp Trương biết Tưởng Lan đây là đang cố ý nói qua loa cho xong, khẳng định là cô ấy từng len lút đi quan sát sở thích của mình.
Tưởng Lan trên đường từ nhà đầu bếp Trương trở về lại quẹo đi đến cửa hàng bán vật dụng.
Mua giá sách cho Lâm Cẩm Vân từ năm trước đã nghĩ đến, tháng này được không ít tiền, cô ấy cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất để đem kế hoạch này thực hiện.
Nhưng hiện thực không như dự tính của cô ấy.
Tưởng Lan đi dạo xung quanh một vòng, nhìn được một tủ sách có cửa kính được chạm khắc bằng gỗ, nhưng vừa hỏi giá cả liền bị dọa sợ đến hít một miệng khí lạnh, một cái giá sách cư nhiên lại có thể một trăm hai mươi khối.
Cô ấy rút lui ngay lập tức, không phải là không muốn mua, mà là trong tay không có tiền.
Dựa vào số tiền cô ấy kiếm được đại bộ phận dự định là lưu lại để trả nợ, còn có vừa mới mua tặng cho đầu bếp Trương đôi giày da, trong tay còn dư lại cũng chỉ chưa tới một trăm khối, không đủ mua cái giá sách này. Tưởng Lan thật sự không muốn đi dùng số tiền dự định để trả nợ kia, không thể làm gì khác hơn là mất hứng mà quay về.
Ngày hôm sau cô ấy lại cố ý chạy đi chợ đồ cũ phía nam một chuyến, muốn đi thử vận may một lần.
Nhưng vận may rõ ràng là đang trốn tránh cô ấy, giá sách ở đó vô luận là kiểu dáng hay là giá cả đều không thể làm cô ấy thỏa mãn được, vì vậy chỉ có thể tiếp tục mất hứng mà quay về.