[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 4
Chương 4: Ở chung.
Màn đêm buông xuống.
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, Lưu Phượng trong lòng vẫn có chút uất ức, ăn xong liền về phòng đóng cửa lại, ngồi lì một mình. Lâm Vĩ Kiện thì chẳng thèm để ý, như thường lệ ăn xong liền ra ngoài tìm bạn chơi bài.
Lâm Cẩm Vân chủ động đề nghị ở lại giúp Tưởng Lan rửa bát, nhưng mới rửa được hai cái đĩa đã bị mẹ gọi vào phòng của Lâm Vỹ Khang.
Hắn đang ngồi trên giường hí hoáy vẽ vời, thấy em gái vào liền vui vẻ kéo lại cùng vẽ, Lâm Cẩm Vân đành vừa chơi với hắn, vừa nghe mẹ nói chuyện.
“Con đừng cái gì cũng giành làm, cứ để con bé làm đi.”
“Con chỉ rửa vài cái bát thôi, có gì đâu.”
“Mẹ gọi con vào là để nói chuyện này: để vợ anh hai con ở lại phòng con mấy hôm, đợi khi nào nó quen với anh hai con rồi, mẹ sẽ để nó chuyển xuống dưới lầu ở. Thời gian này con chịu khó một chút nhé.”
Lâm Cẩm Vân gật đầu, rồi nhớ ra gì đó liền hỏi: “Mẹ, sao mẹ tìm được chị ấy? Bên nhà chị ấy cũng đồng ý à?”
Quách Xuân Lan biết con gái đang hỏi về lai lịch Tưởng Lan, nghĩ bụng dù sao cũng là con ruột mình, không phải người ngoài nhiều chuyện, nên quyết định kể hết không giấu giếm.
“Nhà thím Chu, tức mẹ của Chu Mai là họ hàng với ba của Tưởng Lan. Ba nó là đầu bếp, lẽ ra chỉ cần làm tiệc cho người ta cũng kiếm ăn đủ, nhưng khốn nạn là mê cờ bạc, có tiền là lôi ra đánh bạc, nợ nần chồng chất. Chủ nợ suốt ngày tới đòi, đánh chửi đập phá chẳng được ngày nào yên ổn. Nghe nói mẹ nó là người ngoài tỉnh, thấy sống không nổi liền bỏ nhà theo trai. Trong nhà cái gì đáng giá đều đem đi trả nợ cả, nghèo đến mức không còn cái gì.”
“Thời nay mà còn có người bán con gái để trả nợ à?”
“Trong nhà ngoài con bé ra còn một thằng em trai nữa, ba người phải ăn, phải trả nợ, không bán con gái chẳng lẽ bán con trai? Mà con nghe thì để đấy thôi, đừng nói gì với chị dâu con. Nói cho cùng, cũng là chuyện hai bên tình nguyện, hơn nữa mẹ nghe mẹ Chu Mai nói, là chính Tưởng Lan đồng ý, tiền cũng là đưa tận tay nó. Cũng đúng thôi, bị một ông bố nghiện cờ bạc kéo lê mấy năm, còn hy vọng gì? Từ chối nhà mình thì còn có lựa chọn nào tốt hơn?”
Lâm Cẩm Vân nhất thời cứng họng, cô quay đầu nhìn Lâm Vỹ Khang vẫn đang vô tư vẽ vời, rồi đưa tay chỉnh lại vạt áo nhăn trước ngực cho hắn, sau đó mới quay sang hỏi: “Vậy mẹ đưa chị ấy bao nhiêu tiền?”
“4000.”
“Gì cơ? Chỉ bốn ngàn mà đã…”
Quách Xuân Lan ngắt lời:
“Chỉ bốn ngàn? Con có biết nhà mình phải bán bao nhiêu vịt mới kiếm được bốn ngàn không? Đây là tiền để dành của mẹ đấy, anh cả con còn góp thêm một ngàn nữa. Nó còn đòi năm ngàn đấy, hừ. . ., đâu có dễ thế.”
“Vậy chị dâu biết chuyện này chưa? Chị ấy đồng ý sao?”
“Mẹ cũng là vì dòng dõi nhà họ Lâm, nó dám không đồng ý? Nếu nó giỏi thì sinh cho mẹ một đứa đi.”