[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 38
Chương 38: Cực kỳ giống tình yêu.
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, ngôi trường vốn có hàng trăm thầy cô và học sinh bỗng chốc trở nên vắng lặng, nhìn xa không thấy bóng người, âm thanh vang vọng khắp nơi.
Gió bắc thổi mạnh cuốn theo vài chiếc lá vàng khô xào xạc bay qua, càng làm nổi bật vẻ hoang vắng và trống trải.
Thế nhưng ở góc phía đông nam khu ký túc xá nhân viên của trường, nơi đó lúc này lại ấm áp như đang giữa mùa xuân rực rỡ.
Còn khoảng bảy, tám ngày nữa mới đến đêm Giao thừa, Lâm Cẩm Vân không muốn về nhà sớm như vậy. Cô vừa mới từ mối tình đơn phương khổ sở chuyển sang công khai và nồng nhiệt, thế nào cũng phải ở lại đến tận ngày cuối cùng mới chịu về.
Sáng sớm, Lâm Cẩm Vân xuống tầng gọi điện cho Chu Mai, nhờ cô ấy qua nhà cô chuyển lời giúp, nói là: được trường cử đi bồi dưỡng ở Sở Giáo dục một tuần, có việc gấp thì gọi điện tới phòng truyền tin.
Tưởng Lan thì hoàn toàn không đồng tình, cho rằng cô không nên trốn ở trường không về nhà, dù sao cả nhà cũng trông ngóng cô về từ lâu rồi. Nhưng nghĩ đến việc chính mình mới là lý do khiến Lâm Cẩm Vân không muốn rời đi, trong lòng càng thấy áy náy với nhà họ Lâm, nên đã nghiêm khắc yêu cầu: Cẩm Vân không được ở lại quá ngày 26 tháng Chạp, ngày 27 nhất định phải về nhà.
Ban đầu Lâm Cẩm Vân không đồng ý, còn mặc cả với Tưởng Lan.
Tưởng Lan nhận ra cô như biến thành người khác chỉ sau một đêm, vừa nhanh trí lại logic mạch lạc, cô ấy mới nói một câu cô đã cãi lại hai câu, còn hay khiến Tưởng Lan nghẹn lời không đáp lại nổi.
Cuối cùng, Tưởng Lan đành nghĩ ra một biện pháp: làm gương.
Cô ấy nói với Lâm Cẩm Vân nếu ngày 27 cô không về thì cứ tiếp tục ở lại một mình, còn mình thì chắc chắn sẽ trở về thôn Viễn Tây hôm đó.
Lâm Cẩm Vân lúc này mới chịu thua, im lặng chấp nhận thực tế. Thời gian hai người còn có thể bên nhau đột nhiên từ tám ngày rút xuống còn năm ngày.
Cô không còn thời gian để oán trách hay buồn bã nữa, chỉ muốn tận dụng tốt quãng thời gian còn lại ở bên Tưởng Lan.
Thế là, những ngày sau đó, Lâm Cẩm Vân trở thành một “kẻ ăn vạ chính hiệu”, cả ngày chẳng làm gì ngoài nghĩ cách bám lấy Tưởng Lan.
Tình yêu mãnh liệt của cô như rượu ngon bị niêm phong nhiều năm bất ngờ được mở ra, hương thơm lan xa, kéo dài bất tận.
Khi hai người cùng ở trong phòng, Tưởng Lan đọc sách thì Lâm Cẩm Vân viết thư pháp, Tưởng Lan ngừng đọc, Lâm Cẩm Vân lại kéo cô ấy dạy viết thư pháp.
Tưởng Lan đúng là một học trò chăm chỉ và nghiêm túc, nhưng Lâm Cẩm Vân lại là một cô giáo dễ mất tập trung, dạy được vài câu đã bắt đầu ngẩn người nhìn học trò, mắt lấp lánh si mê.
Tưởng Lan bất đắc dĩ, đành buông bút lông, cầm lấy xẻng đi nấu ăn. Thế là Lâm Cẩm Vân lại lập tức “biến thân” thành học trò, bám lấy “đầu bếp Tưởng” học nấu món tủ của cô ấy.