[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 35
Chương 35: Hòa giải.
Lâm Cẩm Vân đang được Tưởng Lan ôm vào trong ngực, phía trước bụng được chườm một túi nước ấm, sau lưng thì được dựa vào một cơ thể mềm mại ấm áp.
Cảm giác dễ chịu, ấm áp này đặc biệt hiếm có trong ngày đông lạnh, làm cô cảm thấy trân quý.
Lâm Cẩm Vân rất thích thú mà tham luyến loại cảm giác này, cho nên khi Tưởng Lan hỏi cô có đỡ đau chút nào không, cô vẫn là quả quyết nói dối.
“Vẫn còn khó chịu, chị bồi em một lát nữa đi.”
“Được, trước để chị cầm chén đi rửa, thu dọn lại cái bếp điện, được không? Sẽ rất nhanh.”
“Chén để lại trên bệ cửa đi, bếp điện ngày mai hẵn dọn. Chị đi gió lạnh sẽ thổi vào.”
Lâm Cẩm Vân nói xong liền trường người xuống, Tưởng Lan sợ động tác của cô quá lớn ngược lại sẽ để gió vào chăn nên đành phải cầm chén để trên bệ cửa sổ, sau đó cũng nằm xuống giường, nghiêng người sang giúp cô chỉnh lại chăn.
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan nghiêng người sang, lập tức cũng xoay người hướng tới gần cô ấy, cánh tay cũng hướng đến eo đối phương ôm lấy, mặt theo sát dán lên cổ đối phương, trong nháy mắt vùi trọn người trong lòng Tưởng Lan.
Tưởng Lan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chỉnh lại chăn hỏng ở sau lưng cô, sau đó đưa tay tắt đèn.
Căn phòng trở về lại bóng tối.
Khi tay Tưởng Lan chui vào trong chăn, Lâm Cẩm Vân lập tức lôi kéo tay cô ấy đặt trên eo cô, miệng lầm bầm: “Thắt lưng còn đau, chị xoa xoa giúp em một chút.”
“Được.”
Tưởng Lan tin tưởng mà nhẹ nhàng xoa xoa bên eo cô, xoa một lúc mới hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Ừm.”
“Còn chỗ nào không thoái mái không? Bụng còn đau nữa không?”
“Ừm, còn một chút khó chịu.”
Tưởng Lan liền đưa tay đến trên bụng cô.
Nhưng Lâm Cẩm Vân hiện đang nằm nghiêng người đối diện với cô ấy, tư thế này rất khó để duỗi cánh tay, Tưởng Lan suy nghĩ một chút, nói: “Em nằm ngửa ra, chị xoa bụng cho em.”
Ai ngờ Lâm Cẩm Vân trở vặn mình lại đưa lưng về phía cô ấy, nói: “Chị xoa đi.”
“Đừng trở người mạnh như vậy, gió sẽ vào chăn.”
“Vậy chị dịch lại gần em một chút, như vậy sẽ không có khe hở để gió tiến vào.”
Tưởng Lan đành phải dích người lại gần dán chặt sau lưng cô, vươn tay ra đặt trên bụng đối phương, thuận theo hướng kim đồng hồ mà chậm rãi xoa nhẹ.
Lâm Cẩm Vân cảm thụ được sự tiếp súc nhẹ nhàng trên bụng mình, thoải mái mà nhắm mắt lại.
Hai người gần nhau, hơi thở ấm nóng của Tưởng Lan thỉnh thoảng lướt qua trên gáy cô, dần dần làm cho tâm tư của cô nảy sinh, cô muốn nói ra những rối rắm và nghi vấn ở trong lòng mình.