[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 34
Chương 34: Chiến tranh lạnh.
Sau đêm đó, Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cô chỉ cần ở ký túc xá liền mải miết làm việc, không phải là chuyện cần thiết thì cơ bản sẽ không mở miệng nói chuyện.
Tưởng Lan thấy cô cố tình lạnh nhạt với cô ấy nên cũng làm ra vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, chỉ khi kêu cô ăn cơm mới mở miệng.
Bầu không khí trong phòng cũng theo đó mà có điểm lạnh.
Chỉ là Tưởng Lan không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân sẽ giận lâu như vậy, cô ấy nghĩ cô không phải là người hẹp hòi, nhỏ mọn, thế nhưng lúc này lại bởi vì chuyện này mà hai ngày nay đều không nói lời nào, rôi lại nghĩ đến trạng thái mấy ngày hôm trước của Lâm Cẩm Vân, suy đoán nguyên nhân cô tức giận có thể không đơn giản chỉ có chuyện cô ấy đi làm ở căn tin.
Nhưng Tưởng Lan vẫn không có thay đổi chủ ý.
Thứ hai hôm nay, Tưởng Lan dậy thật sớm, rón rén rửa mặt xong liền đi ra cửa đến căn tin.
Nhà ăn ở trường học do một người họ La phụ trách, tất cả mọi người đều gọi hắn là lão La. Lão La thấy Tưởng Lan tới sớm, liền mang cô ấy đi quanh căn tin một vòng, nói rõ cho cô ấy biết việc phải làm và giới thiệu cô ấy với mấy người làm khác.
Lập tức liền có người nhận ra Tưởng Lan, ngạc nhiên mà hỏi thăm: “Cô không phải là người thường xuyên đến mua cơm sao? Thế nào lại tới căn tin làm việc?”
Lại có người tò mò hơn nữa lớn gan hỏi cô ấy: “Cô bình thường đều mua cơm cho ai ăn vậy?”
Còn không chờ Tưởng Lan mở miệng, thì đã có người nói tiếp: “Cô không phải là người ở cùng cô Lâm sao, tôi ở phòng 305 cùng lầu với hai cô đấy, tôi thường thấy cô mua cơm với thức ăn đến phòng cô Lâm, hai người là thân thích sao?”
Tưởng Lan nghe vậy chỉ cười gật đầu không nói lời nào.
Lúc này, cô ấy mới mẫn cảm mà nghĩ đến một vấn đề: Lâm Cẩm Vân sở dĩ tức giận như vậy, thậm chí trước nay chưa có chiến tranh lạnh với cô ấy, có phải là bởi vì sợ cô ấy làm công việc này làm cho cô mất mặt?
Cái suy đoán này làm cho cô ấy lạnh cả người, sự chênh lệch về phẩm cách và trình độ khiến cô ấy cảm thấy tự ti và sợ hãi, vốn là người nội tâm yếu đuối nhạy cảm phút chốc bị suy nghĩ này nuốt lấy.
Bởi vì phần suy đoán này, cả buổi sáng tâm tình của Tưởng Lan đều thất thần không yên lòng mà làm việc.
Lâm Cẩm Vân buổi trưa trở lại ký túc xá thấy trong phòng không có ai, trên bàn không có cơm, trong lòng trầm xuống, cầm cà men xuống lầu đi đến căn tin.
Cô sau khi đến căn tin liền đến phòng bếp nhìn, nhưng không thấy thân ảnh Tưởng Lan đâu. Gặp được đồng nghiệp quen bị sao hôm nay cô lại đến căn tin mua cơm, nên tiến lại nói vài câu, cô không thể làm gì khác hơn là một bên ứng phó với người đồng nghiệp này một bên thu hồi ánh mắt tìm kiếm Tưởng Lan mà đi gọi món ăn.
Bữa cơm này ăn chả có mùi vị, do tâm tình cô đều đang ở chỗ khác.
Cơm nước xong Lâm Cẩm Vân liền lui phía sau bếp tìm kiếm một vòng, vẫn là không tìm được Tưởng Lan cho nên đành quay về ký túc xá trước.