[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 33
Chương 33: Sống chung.
Cuộc sống chung của hai người chính thức bắt đầu.
Khả năng thích ứng của Tưởng Lan so với Lâm Cẩm Vân dự tính tốt hơn nhiều.
Cô ấy chỉ mất hai ngày để làm quen với cuộc sống ở ký túc xá, mỗi ngày ở phòng dọn dẹp, nghe radio, đan áo len, chờ Lâm Cẩm Vân đi làm về.
Tất nhiên cô ấy cũng sẽ ra ngoài, nhưng cũng là vì để mua sắm thêm đồ cho căn phòng.
Bếp nhỏ dành riêng cho Lâm Cẩm Vân được sử dụng ngày càng thường xuyên hơn. Không chỉ có bếp điện và bộ đồ ăn trên bàn, mà còn có thớt, dao làm bếp và thìa. Trong ngăn kéo ngoại trừ trứng gà, gạo và mì ra, còn có các nguyên liệu để nấu ăn và gia vị các loại.
Lâm Cẩm Vân hiện tại sau giờ dạy sẽ không phải chạy đến căn tin ăn, mà là chạy về phòng ký túc ăn.
Cô mỗi lần nhìn thấy đồng nghiệp mình sau khi tan việc phải chạy đi căn tin xếp hàng mua cơm cùng với việc tranh giành chỗ ngồi, chưa nói đến thức ăn vì vậy sẽ nguội lạnh hết không còn ngon nữa, trong lòng cảm thấy mình thật may mắn. Bởi vì vừa về ký túc xá thì có cơm nóng món ăn ngon được bưng lên, còn có một người đẹp ngồi cùng nhau ăn.
Người đẹp vừa hiền lành vừa biết săn sóc, lại còn hàng ngày sẽ thay đổi thực đơn các món ăn cho cô.
Tưởng Lan bình thường sẽ mua đồ ăn ở căn tin sau đặt nó trong lồng áp để hâm nóng, ước tính thời gian để nấu súp nóng hoặc hầm món sữa trứng trong bếp điện trước khi Lâm Cẩm Vân trở về. Bằng cách này, Lâm Cẩm Vân có thể ăn đồ ăn nóng ngay khi trở về.
Ngoài ba bữa ra, Tưởng Lan mỗi đêm còn làm các món ăn khuya đa dạng, có đêm là một chén súp trứng, có khi thì chè đậu đỏ hoặc là chè hạt vừng. Đó chỉ là những nguyên liệu đơn giản, rẻ tiền, nhưng qua sự khéo léo tuyệt vời của cô ấy đã tạo ra món ăn mà người bình thường đều không làm được.
Người thường có thể nhìn thấy được Lâm Cẩm Vân tròn trắng lên, cũng không còn gầy như trước đây. Các đồng nghiệp nhận thấy được cô có biến hóa, đều trêu ghẹo cô, cười hỏi cô có bí quyết gì, mỗi ngày sau buổi dạy đều trở về ký túc xá bế quan tu luyện. Cô sau khi nghe xong cũng chỉ mỉm cười mặc cho họ nói.
Hứa Tiểu Phong biết rõ nội tình, liền xen mồm trêu ghẹo nói: “Nói không chừng cô Lâm đây trong phòng cất giấu một đại bảo bối gì rồi.”
Có một đồng nghiệp nghe được lập tức tò mò, muốn chứng thực lời Hứa Tiểu Phong nói.
Lâm Cẩm Vân nhìn người này, phát hiện là một đồng nghiệp nam, lập tức lựa chọn không lên tiếng. Cô cẩn thận quan sát, phát hiện người này đúng là đồng nghiệp nam lúc trước tự nguyện cho cô mượn xe nhưng bị cô từ chối lòng tốt, lập tức khoát tay nói “Không phải vậy, đừng nghe anh ta nói bừa”, sau đó liền trừng mắt liếc Hứa Tiểu Phong, mang theo giáo án bực bội mà đi đến phòng học.
Nhưng đại bảo bối này mỗi ngày cũng sẽ ra vào, nếu buồn chán sẽ đi lại ở trong sân trường, thậm chí có lúc còn phải ra khỏi trường để mua đồ, muốn giấu diếm đúng là không thể.