[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 32
Chương 32: Hèn nhát.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà xong Lâm Cẩm Vân kỵ chiếc xe màu đỏ trở lại trường.
Cô rất muốn nhìn thấy Tưởng Lan, sau khi khóa kỹ xe xong liền nhanh chóng mang theo đồ vật chạy lên lầu ba, đến trước cửa phòng 309 lấy chìa khóa tra vào ổ, nhìn vào trong, thấy Tưởng Lan đang ngồi ở trên giường lau đầu tóc ướt.
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân trở về nhưng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi vẫn tiếp tục lau khô tóc, cũng không như ngày hôm qua cùng cô chào hỏi.
Lâm Cẩm Vân cũng không có để ý đến điểm khác biệt này, đem đồ trên tay đặt xuống bàn xong lại hướng Tưởng Lan cười nói: “Chị xem, em đem máy ghi âm đến, sau này em đi làm chị nếu như ở phòng cảm thấy buồn chán thì lấy ra nghe.” Vừa nói vừa đem tay nải để lên bàn, “Em từ trong nhà có mang đến vài bộ áo quần của chị, còn có vài quyển tiểu thuyết. A? Cái bàn kia đâu rồi?”
Tưởng Lan không trả lời cô, vừa ngồi nghe vừa lau khô tóc, cũng không nhìn đến Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân nhìn Tưởng Lan vẻ mặt không vui, có chút không hiểu nguyên nhân, hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại không vui?”
“Em không chỉ mang về những thứ này, em còn mang theo chiếc xe về phải không?”
“Làm sao chị biết?”
“Em sáng sớm không kỵ xe về nhà nên chị đoán.”
“Ừ, em đem chiếc xe màu đỏ theo. Như vậy sau này nếu như cuối tuần em kỵ xe về nhà, chị muốn đi ra ngoài cũng có xe để dùng, như vậy thật tốt.”
Tưởng Lan nghe đến đó, rốt cục ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân nói: “Cho nên em vì mua hai chiếc xe này mà vẫn luôn ở trường học ăn chay.”
Lâm Cẩm Vân nghe xong, ánh mắt hơi đổi, vội vàng quay đầu đi hướng khác không nhìn Tưởng Lan, ngồi xuống giường của mình, vừa cởi giày vừa cố làm ra vẻ bình thản nói: “Sao có thể a, chị đừng tin mấy chị gái trong nhà ăn nói bậy, họ thường hay nói giỡn thôi.”
“Chị sáng sớm nay dọn dẹp bàn em thì nhặt được cái này.”
Tưởng Lan cũng không cùng cô vòng vo, từ dưới gối cầm lấy những tờ giấy đưa tới cho Lâm Cẩm Vân xem.
Lâm Cẩm Vân tiếp nhận giấy, chỉ mới nhìn qua liền cả kinh mà trừng lớn hai mắt, vội vàng giải thích: “Thực ra không có nhiều tiền như vậy, không phải em đã nói với chị rồi sao, hai chiếc xe kia là xe bị lỗi rồi được người ta lắp ráp lại, Hứa Tiểu Phong quen được người thợ đó liền giới thiệu cho em nên hai chiếc xe này mua rất rẻ. Em cũng không có ăn chay, thỉnh thoảng cũng ăn mấy món mặn, chuyện đó chỉ là mấy chị gái ở nhà ăn thích trêu ghẹo em thôi.”
Tưởng Lan vốn là chỉ dự định nói với cô vài câu, nhưng vừa nghe đến ba chữ, “Hứa Tiểu Phong” này không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, lạnh lùng hỏi: “Chiếc xe kia cũng không có biển số xe sao? Em định làm thế nào?”
Lâm Cẩm Vân không nghĩ nhiều, lập tức thành thật nói: “Chiếc xe màu xanh thì đã có biển số. Hứa Tiểu Phong có quen biết vài người nên hắn mang em đến đó làm biển số, còn in nổi, ngay cả giấy chứng nhận cũng có. Chiếc xe màu đỏ em cuối tuần này sẽ đi làm biển số.”