[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 26
Chương 26: Thông báo.
Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan đã trở về, liền từ trong phòng Lâm Vĩ Khang đi ra, căn dặn hắn nghỉ ngơi sớm một chút rồi lôi kéo Lâm Cẩm Vân lên lầu.
Lâm Cẩm Vân vừa mới trở về phòng liền nhìn thấy mẹ mình đi đến phòng anh cả gõ cửa, cũng không nghĩ nhiều, cởi áo khoát ra đi phòng tắm rửa mặt.
Cô mới vừa đi ra cửa phòng liền nhìn thấy mẹ đang lôi kéo Lưu Phương to nhỏ cái gì đó, Lưu Phượng thấy Lâm Cẩm Vân liền đột nhiên ngừng nói, cô cảm thấy dừng lại để hỏi hai người kia thì không tốt lắm nên chỉ có tể đi tới phòng tắm, trong lòng lại nổi lên một chút bất an.
Lúc Lâm Cẩm Vân từ phòng tắm trở lại phòng ngủ thì không thấy Quách Xuân Lan ở trong phòng, vì vậy liền đi xuống lầu tìm, vừa mới đi qua chỗ quẹo liền nhìn thấy bà đang đứng bất động trước cửa phòng anh hai.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
“Xuỵt! Mẹ có chút việc, con lên ngủ trước đi.”
“Mẹ ở đây là muốn nghe cái gì?”
Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân không đi lên phòng, vội vàng thúc cô mau lên lầu, trong miệng cũng nói: “Đi nhanh đi, đừng hỏi. Con đi lên trước đi, mẹ lên sau.”
Lâm Cẩm Vân thấy bà kỳ quái, không chịu nghe theo, đang muốn hỏi lại, thì đột nhiên nghe được trong phòng Lâm Vĩ Khang truyền đến tiếng vang, là tiếng thủy tinh vỡ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Cẩm Vân lập tức đi tới cửa, đang muốn đưa tay gõ cửa, Quách Xuân Lan liền theo sau kéo cô lại nói: “Để mẹ đi xem là được rồi, con mau trở về phòng ngủ đi, đừng ở đây.”
Lâm Cẩm Vân đang muốn phản bác, trong phòng đột nhiên lại truyền đến tiếng của Tưởng Lan.
“Vĩ Khang, anh làm sao vậy? Chỗ nào không thoái mái sao?”
Tiếp theo đó là tiếng ly tách bị ném xuống đất.
“Đừng! Đừng như vậy!”
Lâm Cẩm Vân vừa nghe xong, trợn tròn hai mắt, tay dùng sức mở cửa, cấp bách chạy vào phòng.
Cô nhìn thấy Lâm Vĩ Khang nửa thân trên trần truồng đang đè trên người Tưởng Lan, một tay kìm cổ của Tưởng Lan, tay còn lại điên cuồng xé rách áo trước ngực cô ấy. Áo ngủ mỏng manh trong chớp mắt đã bị xé đến biến dạng, mà chủ nhân chiếc áo đó hiện tại đang thống khổ nhắm chặt hai mắt, trong miệng phát ra tiếng hét khàn khàn, bởi vì đang bị bóp cổ, âm thanh bị đè ép không thể kêu ra thành tiếng.
Một tiếng yếu ớt mà thống khổ “Đừng”.
Máu trong người Lâm Cẩm Vân trào lên, bước nhanh như gió tiến đến dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Lâm Vĩ Khang ra.
Lâm Cẩm Vân còn chưa kịp kiểm tra người Tưởng Lan, Lâm Vĩ Khang liền thở hổn hển gào thét nhào tới, cô thấy thế nên nhanh chóng nằm sấp xuống, dùng thân thể của mình che chắn Tưởng Lan.
Lâm Vĩ Khang thấy mục tiêu bị che khuất, vì thế liền dùng sức đánh đấm Lâm Cẩm Vân, đánh dữ dội từ trên lưng rồi đến đầu cô, trong miệng không ngừng gào thét cái gì đó nghe không hiểu.