[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 24
Chương 24: Tính kế.
Lâm Cẩm Vân dường như dần dần quen với cuộc sống một mình như hiện tại, mỗi cuối tuần đều có thể tìm đến không ít chuyện để giết thời gian.
Muốn đi ra ngoài thì đi, có khi đi dạo công viên, có khi đi xem triển lãm, đi xem phim, dù sao hiện tại cô đã có xe, xe cũng đã có bảng số, có giấy phép, đi đâu đều không trở ngại. Còn nếu không muốn đi ra ngoài, liền ở ký túc xá viết chữ, đọc sách, nghe radio hoặc là ngủ một giấc. Lúc này đã là cuối thu khí trời mát mẻ, vô luận là đi ra ngoài du ngoạn hay ở trong phòng tu thân dưỡng tính, đều là lựa chọn tốt.
Chữ viết của cô ngày càng đẹp, có mấy đồng nghiệp khi đến tìm cô nhìn thấy cô luyện chữ, còn hỏi xin mẫu chữ cô viết để về làm mẫu cho con mình luyện tập.
Để tránh lại suy nghĩ đến những chuyện không vui, cô đem toàn bộ tinh thần và thể lực dồn vào việc giảng dạy và công tác, các đồng nghiệp thì đều e ngại công tác, viết báo cáo khô khan nhàm chán, nhưng cô lại làm đến vui vẻ, không oán không ca thán.
Lâu ngày, biểu hiện này của cô liền được lãnh đạo chú ý tới.
Chủ nhiệm rất tán thưởng thái độ làm việc của cô, vả lại trường hiện đang phải đối mặt với sự lão hóa của giáo viên, rất cần giáo viên trẻ để làm phong phú thêm công việc giảng dạy và nghiên cứu, liền có lòng đề bạt cô.
Vì vậy, khi Phòng Giáo dục Thành phố đến kiểm tra vào cuối tháng 11, chủ nhiệm lớp đã sắp xếp cho Lâm Cẩm Vân tham gia giảng dạy một lớp công khai, những người lãnh đạo tham dự lớp học đó đã dành cho Lâm Cẩm Vân những lời khen ngợi, đánh giá cao. Thậm chí chủ nhiệm lớp cảm thấy rằng cô xứng đáng để được trau dồi và bồi dưỡng, liền đề nghị với nhà trường để cho cô học kỳ sau đảm nhiệm chủ nhiệm khoa, tiền lương hàng tháng cũng được tăng thêm nhiều so với trước đây.
Lâm Cẩm Vân không nghĩ đến đột nhiên được lãnh đạo coi trọng, có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao cô cũng chỉ mới công tác được một năm rưỡi, không chỉ được công khai khóa, còn được thăng làm chủ nhiệm bộ môn.
Cô sợ các đồng nghiệp khác không phục, cho nên càng không dám lơ là, mỗi ngày đều vùi đầu công tác. Các đồng nghiệp khác đều nghĩ cô vì muốn chứng minh năng lực của mình nên mới tận lực như vậy, nhưng Hứa Tiểu Phong lại cho rằng cô đây là đang mượn công tác mà trốn tránh.
Chạng vạng hôm nay Quách Xuân Lan từ trại vịt trở về, trên đường gặp được người hàng xóm Vương Bích Ngọc.
Hai người đi cùng với nhau một đoạn đường, Vương Bích Ngọc cùng Quách Xuân Lan oán trách vài câu về chuyện của con gái bà ta, nói Cao Tư Tuệ từ khi có người yêu liền không trở về nhà, trong nhà đều chỉ dựa vào một mình bà.
Quách Xuân Lan nghe xong liền liên tưởng đến Lâm Cẩm Vân cũng không về nhà giống như vậy. Trong lòng bà tính toán, phát hiện con gái mình từ lần trước về nhà đến nay đã là hai tháng không có về nhà rồi.
Bận rộn gì đi nữa cũng không đến mức lâu như vậy a, trước đây không có xe đạp thì còn có thế một tháng về một lần, hiện tại có xe thế nào trái lại không có về nhà? Có lẽ trốn tránh không về nhà sao? Quách Xuân Lan liền liên kết với lời nói lúc nãy của Vương Bích Ngọc, trong lòng càng nghĩ càng nghi ngờ, sau khi về đến nhà liền đem đồ để xuống chạy ngay ra ngoài gọi điện thoại.