[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 20
Chương 20: Hôn.
Lâm Cẩm Vân dẫn theo Lâm Vĩ Khang ra ngoài, một chuyến đi mà mất gần hai tiếng đồng hồ, lúc hai anh em về thì ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.
Tưởng Lan nghe tiếng động thì bước ra sân nhìn, không khỏi lè lưỡi kinh ngạc.
Chỉ thấy hai người, tay ôm, vai vác, lưng đeo, đủ loại đồ đạt bày ra như hàng hóa. Không chỉ có kẹo cao su, kẹo sữa và truyện tranh như đã hứa, mà còn có cả yo-yo, vở vẽ, bút màu, kèn harmonica, diều, dưa hấu, các loại đồ ăn vặt, trong tay Lâm Cẩm Vân còn ôm hẳn một thùng nước tăng lực Jianlibao.
Tưởng Lan vội chạy tới đỡ đồ từ tay hai người, ánh mắt không mấy đồng tình, liếc nhìn Lâm Cẩm Vân rồi nói:
“Em chiều quá rồi đấy.”
“Anh ấy thích mà.”
Lâm Cẩm Vân đã mệt đến mức ngực dán vào lưng, đặt dưa hấu và nước tăng lực vào bếp xong, liền chạy đến bồn rửa tay mở vòi nước.
Dù đã là cuối hè, thời tiết vẫn nóng rát, ngay cả nước trong ống cũng nóng hổi.
Cô vốc một vốc nước ấm vỗ lên mặt, không thấy mát mà còn thấy nóng nực hơn. Không biết có phải vừa rồi cúi đầu quá mạnh hay không, cô bỗng thấy đau đầu dữ dội, như có ngọn lửa đang thiêu đốt trên đỉnh đầu. Hai bên thái dương giật mạnh, má nóng như lửa đốt, mồ hôi túa ra như mưa, cô bám vào thành bồn thở dốc.
Tưởng Lan vừa vào nhà đã thấy bộ dạng này liền đoán là bị cảm nắng, vội đỡ cô lên tầng hai.
“Em bị cảm nắng rồi, mau nằm nghỉ đi. Đã bảo đừng đi rồi mà không chịu nghe.”
“Không sao đâu, chỉ là đi gấp nên chóng mặt chút, nằm nghỉ là ổn.”
“Còn gắng gượng, rõ ràng là cảm nắng rồi.”
“Không sao đâu, không phải cảm nắng.”
“Còn cãi à, đúng là cảm nắng!”
“……”
Lâm Cẩm Vân vội im bặt, lần đầu phát hiện thì ra Tưởng Lan cũng biết giận, mà giận lên thì cũng rất dữ.
Tưởng Lan đỡ Lâm Cẩm Vân nằm xuống giường, vội mở ngăn kéo tủ đầu giường tìm hộp đựng thuốc khẩn cấp, lục một lúc không thấy thứ mình cần. Cô ấy hơi sốt ruột, tiện tay quăng hộp lên giường rồi tiếp tục mở ngăn kéo dưới lục tìm, cuối cùng cũng moi ra được hai ống thuốc “Thập dịch thủy*”, cắt đầu rồi đưa đến trước mặt Lâm Cẩm Vân.
“Á! Em không uống cái này đâu!”
Lâm Cẩm Vân nhìn lọ thuốc trong tay Tưởng Lan thì hét lên sợ hãi, lập tức từ đầu giường lùi về cuối giường, co rúm lại như con nhím, mắt mở to nhìn lọ thuốc đầy kinh hoàng.
“Em bị cảm nắng, phải uống Thập dịch thủy.”
“Không đâu, em sợ nhất là uống cái này. Em không uống.”
Tưởng Lan đâu chịu để cô làm bướng, từ đầu giường đuổi theo đến cuối giường, đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng buông hai chữ: “Uống không!”