[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 2
Chương 2: Nấu cơm.
Lâm Cẩm Vân rời đi, Tưởng Lan lại nằm xuống giường, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ tiếp được.
Nhớ lại ngày đầu tiên đến nhà họ Lâm, chủ nhà Quách Xuân Lan đã nói với cô ấy: “Đã đến đây rồi, nhân tiện tôi cũng có vài lời cần nói với cô. Bà già này nói chuyện thẳng thắn, mong cô đừng để bụng. Tuy không tổ chức tiệc cưới, không đăng ký kết hôn, nhưng tiền sính lễ nhà tôi không thiếu một xu, từ hôm nay trở đi cô chính là vợ của thằng hai nhà này. Hắn tuy có bệnh, nhưng vẫn có thể tự lo cho bản thân, bình thường cũng không quậy phá, chỉ là thỉnh thoảng hay cáu gắt giận dỗi, cô chịu nhịn nó một chút là được. Ngoài chuyện của thằng Khang ra, việc trong nhà cô cũng phải giúp đỡ. Công việc ở trại vịt thì có tôi với anh cả nó lo, việc trong nhà thì trông cậy vào cô với chị dâu cô đảm đương. Có gì không hiểu thì cứ hỏi chị dâu là được.”
Nhưng thực tế thì chẳng hề nhẹ nhàng như Quách Xuân Lan nói, Lâm Vĩ Khang đối với sự xuất hiện của Tưởng Lan luôn đầy cảnh giác và bài xích.
Ngay trong ngày đầu bước vào phòng của Lâm Vĩ Khang, hắn đã tỏ ra vô cùng bất an và bực bội, cuối cùng còn bất ngờ đẩy mạnh cô ấy một cái, nếu không kịp giữ thăng bằng, e rằng cô ấy đã đập đầu vào khung cửa rồi.
Quách Xuân Lan thấy vậy đành để cô ấy tạm thời ở phòng của Lâm Cẩm Vân, đợi khi tâm trạng hắn ổn định hơn thì sẽ nghĩ cách để hắn chấp nhận cô ấy.
Hai ngày sau đó, Quách Xuân Lan quả thật không làm khó Tưởng Lan, nhưng chị dâu của cô ấy vợ của Lâm Vĩ Kiện, Lưu Phượng lại ra dáng chị cả, luôn sai bảo cô ấy làm cái này cái kia, còn thường xuyên bắt lỗi: lúc thì chê giặt đồ chậm, lúc thì than lửa nấu chưa đủ mạnh.
Quách Xuân Lan thì làm ngơ, chẳng hề can thiệp.
Tưởng Lan hiểu rõ trong lòng, biết rằng đây là người nhà họ Lâm đang “dằn mặt” cô ấy. Là chủ nhà, Quách Xuân Lan tất nhiên sẽ không tự mình gây khó dễ cho đứa con dâu mới này, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh, nhưng mượn tay con dâu cả để cảnh cáo thì lại hợp lý vô cùng.
Chị em dâu xưa nay vốn là quan hệ “gà chó không yên”, bà mẹ chồng chỉ cần đứng ngoài quan sát, đợi lúc thích hợp mới ra tay giữ uy, vừa bảo toàn được tiếng tốt, vừa khiến con dâu nể phục — còn gì bằng?
Tưởng Lan âm thầm nhẫn nhịn sự khó chịu và soi mói từ Lưu Phượng, cũng như sự im lặng thờ ơ của Quách Xuân Lan.
Nghĩ đến những gì mình đã trải qua mấy ngày nay, cô ấy mệt mỏi nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Chớp mắt trời đã về chiều.
Lâm Cẩm Vân vừa bước vào nhà đã nghe thấy giọng lớn tiếng của Lưu Phượng vọng từ trong bếp ra:
“Ai ya, cô còn đứng đực ở đó làm gì? Không nghe thấy Vĩ Khang đang kêu đói à? Giờ này hắn phải ăn trứng hấp rồi đấy, còn không mau làm cho hắn một bát?”
Lâm Cẩm Vân đi đến cửa bếp, tựa vào khung cửa nhìn hai chị em dâu đang bận rộn.
Chỉ thấy Tưởng Lan vội vàng ngồi xổm bên bếp nhóm lửa, còn Lưu Phượng thì khoanh tay đứng một bên giám sát.