[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 17
Chương 17: Không thể kiểm soát.
Tối nay là đêm cuối cùng Lâm Cẩm Vân ở nhà. Cô rửa mặt từ sớm rồi ngồi trên giường, chăm chú lật sách tìm bài đọc. Tối nay cô dự định sẽ đọc thêm một đến hai bài nên càng tìm kỹ, đến mức không nhận ra Tưởng Lan đã vào phòng.
Nhìn dáng vẻ tập trung hết mình của cô, trong lòng Tưởng Lan vừa cảm động lại vừa xót. Tuy rất thích nghe đọc, nhưng cô ấy vẫn mong Lâm Cẩm Vân đêm nay có thể nghỉ ngơi, ngủ đủ giấc. Vì ngày mai cô phải ngồi xe gần hai tiếng đồng hồ để đến trường, đến nơi còn phải dọn dẹp ký túc, giặt giũ, sắp xếp đồ đạc… làm xong việc tư có khi còn phải làm việc công, tất cả những việc ấy đều cần có một giấc ngủ đầy đủ.
Không muốn chiếm thời gian nghỉ ngơi của cô, Tưởng Lan nói tối nay không nghe nữa, muốn đi ngủ sớm.
Lâm Cẩm Vân cũng đoán được ý cô ấy, liền mặc cả:
“Chỉ đọc một bài thôi được không? Em tìm sẵn rồi.”
“Vậy đọc thơ cổ đi.”
“Thơ cổ à…” Lâm Cẩm Vân lục nhanh tất cả những gì từng học trong đầu, cười:
“Vậy chốt là thơ cổ nhé?”
“Ừ. Chỉ một bài.”
“Vậy chị phải giống như mọi hôm, nghe mà không hiểu phải hỏi, nghe xong em còn hỏi cảm nhận đấy. Không được vì là đêm cuối mà qua loa đâu nhé.”
“Được, vẫn như mọi hôm. Nhưng chỉ một bài.”
“Dạ, chỉ một bài, nói lời giữ lời.”
“Được.”
Thế là cô đặt sách giáo khoa xuống, cầm tập thơ “Tinh tuyển Đường thi Tống từ” bên cạnh, nhanh chóng lật đến bài đã định, bắt đầu đọc:
“‘Trường Hận Ca’ – Bạch Cư Dị, đời Đường.”
Vừa đọc, Lâm Cẩm Vân vừa quan sát biểu cảm của Tưởng Lan. Mỗi khi thấy lông mày cô ấy khẽ nhíu, ánh mắt dừng lại, cô liền biết là có chỗ chưa hiểu. Không đợi Tưởng Lan hỏi, cô chủ động giải thích từng câu thơ bằng ngôn ngữ dễ hiểu.
Đây là một bài thơ dài, càng nghe càng sâu sắc. Tưởng Lan dần dần bị cuốn vào câu chuyện tình bi thương giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Cô ấy nghe càng lúc càng chăm chú, có đoạn còn đỏ hoe mắt, quên cả thời gian, chỉ muốn nghe tiếp.
Cuối cùng, cả đọc và giảng giải, mất gần một tiếng mới xong bài thơ.
Tưởng Lan lúc này mới biết bị lừa, nhưng cũng đành ngậm ngùi, vì đã hứa là giữ lời.
Lâm Cẩm Vân nhìn khuôn mặt giận mà không thể trút của cô ấy mà trong lòng dâng lên chút vui mừng vì kế hoạch thành công, lại chọc cô thêm câu:
“Đừng quên còn phần cảm nhận sau khi nghe.”
Tuy giận vì bị tính kế, nhưng Tưởng Lan không phải loại người trẻ con giở trò. Đã hứa là sẽ giữ lời.
Cô ấy nằm xuống, mắt nhìn trần nhà, nhớ lại mối tình trong thơ mà cảm thán:
“Thấy buồn và tiếc nuối. Tác giả viết quá sầu bi. Nhất là đoạn Huyền Tông quay lại Mã Ngôi Pha, chị có thể tưởng tượng ra tâm trạng ông ấy lúc đó, đau đớn tận xương tủy, như tan nát cõi lòng.”