[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 13
Chương 13: Ngăn cách.
Lâm Cẩm Vân mang theo Lâm Vĩ Khang quay trở lại trấn Cao Hồ.
Suốt cả chặng đường, vì áy náy về vết thương của hắn, cô vừa xin lỗi vừa dỗ dành nhưng Lâm Vĩ Khang vẫn cau mày, buồn bực không nói lời nào.
Mãi đến khi xe về tới Ủy ban thị trấn, cơn giận của Lâm Vĩ Khang mới nguôi ngoai phần nào, chịu mở miệng. Nhưng câu đầu tiên hắn nói lại là: “Khát nước, muốn ăn kem.”
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Lâm Cẩm Vân vui mừng khôn xiết, lập tức chiều theo, không nói hai lời chạy đi mua một cây kem đôi ở tiệm tạp hóa gần đó, còn mua một chai nước cam ướp lạnh để chườm vết thương trên đầu hắn.
Lâm Vĩ Khang nhận cây kem, lập tức bẻ làm hai, đưa một nửa cho Lâm Cẩm Vân: “Mỗi người một nửa.”
Trái tim Lâm Cẩm Vân ấm áp, cô cười hỏi: “Anh hết giận rồi à?”
Lâm Vĩ Khang suy nghĩ một lúc, lườm cô, rồi hừ một tiếng.
“Giận mà còn cho em ăn kem à?”
“Mẹ bảo phải chia đôi.”
Lâm Cẩm Vân không nhận lấy kem, hỏi ngược lại: “Phần của em cho anh , anh đừng giận em nữa, được không?”
Lâm Vĩ Khang nhìn chăm chú cây kem trong tay, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
“Đầu còn đau không?”
“Đau.”
“Xin lỗi anh, anh tha lỗi cho em lần này nhé? Em sẽ mua đồ ngon cho anh. Anh còn muốn ăn gì nữa không?”
Lâm Vĩ Khang vừa ăn kem vừa nghĩ, rồi đáp: “Nước tăng lực.” ( Nguyên văn là Jianlibao: một loại nước tăng lực phổ biến ở Trung Quốc)
Lâm Cẩm Vân cười tươi, biết rằng anh trai đã chịu làm lành rồi, liền vui vẻ chạy đi mua cho hắn một lon.
“Anh đã ăn kem rồi, cái này phải để tối mới được uống nhé, biết chưa?”
“Ừ ừ, biết rồi.”
“Anh, về nhà đừng kể chuyện hôm nay với mẹ nhé?”
“Tại sao?”
“Nếu mẹ biết, mẹ sẽ giận, sẽ mắng em. Anh muốn mẹ mắng em sao?”
“Không muốn.”
“Vậy nếu mẹ hỏi, cứ bảo tụi mình tới nhà Tưởng Lan chơi một lúc rồi về, được không?”
“Ừ, không kể.”
“Móc ngoéo nhé?”
Lâm Vĩ Khang gật đầu, nuốt miếng kem rồi cùng cô móc tay hứa hẹn.
Móc tay xong, hắn còn bĩu môi than thở: “Tưởng Lan xấu lắm.”
“Chị ấy xấu chỗ nào?”
“Cô ấy cứ ở nhà mình, lúc nào cũng bám lấy em.”
“Bọn em phải cùng nhau làm việc nhà mà. Nếu không thì ai giặt quần áo cho anh? Ai nấu cá kho cho anh ăn?”
“Sao cô ấy không đi đi?”
“Anh không thích chị ấy à?”
“Cô ấy có ở nhà, em sẽ không đến tìm anh nữa. Em không cần anh, không chơi với anh nữa.”