[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li - Chương 10
Chương 10: Trị thương.
Cả nhà quây quần bên bàn ăn, Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân đi vào liền chuẩn bị đưa cho cô một đôi đũa thì sững lại.
Lúc này bà mới phát hiện con gái có điểm khác thường, liền chăm chú hỏi:
“Con mặc áo dài tay làm gì vậy? Không nóng à?”
Lâm Cẩm Vân giật mình, vội vàng chống chế: “À, sáng ra ngoài sợ nắng nên mặc, chưa kịp thay.”
“Ừ, miệng con bị rách à? Sao đỏ vậy?”
“Dạ, lúc ăn không cẩn thận cắn trúng, không sao đâu ạ.”
“Vội gì mà hấp tấp vậy.” Quách Xuân Lan vừa càm ràm vừa đưa đũa cho cô, lại nhìn thấy cổ tay áo cài chặt của cô, liền lải nhải: “Cài chặt thế, coi chừng bí ra rôm sảy, thôi lên lầu thay cái áo cho mát đi.”
“Không cần đâu ạ, con không thấy nóng, tháo cúc ra là được.”
Lâm Cẩm Vân đành phải gỡ nút cài tay áo ra nhưng không dám vén hẳn lên, sợ người trong nhà phát hiện vết thương trên tay.
Vì luôn cẩn thận dè chừng, sợ mẹ phát hiện điều gì khác lạ nên bữa cơm này Lâm Cẩm Vân ăn rất nhanh, rất im lặng và cực kỳ khéo léo: Cô chỉ gắp những món gần mình, tuyệt đối không với tay xa, tránh để tay áo tuột xuống.
Tưởng Lan thì lặng lẽ quan sát cô, sự nghi ngờ trong lòng cũng tăng lên bảy tám phần.
Ngồi ăn im lặng bất thường như vậy còn có Lâm Vĩ Khang, bình thường hắn là người ồn ào nhất bàn, hôm nay lại cúi đầu ăn một cách lặng lẽ, cả bữa cơm ủ ê như có tang. Điều này khiến Quách Xuân Lan vốn đang để tâm quan sát hắn vô cùng khó hiểu, bà định dùng ánh mắt ra hiệu hỏi Lâm Cẩm Vân nhưng chưa kịp thì Lâm Cẩm Vân đã ăn xong, bê bát đứng dậy coi như lơ đẹp ánh mắt dò hỏi của bà.
Quách Xuân Lan đành phải quay sang nhìn Tưởng Lan, vừa vặn Tưởng Lan cũng nhìn bà liền vội vàng ra hiệu chỉ về phía Lâm Vĩ Khang.
Tưởng Lan tâm tư linh hoạt, đã sớm nghĩ cách đối phó, cô ấy giả vờ lắc đầu ra hiệu mình không biết, sau đó gắp một miếng vịt kho bỏ vào bát Lâm Vĩ Khang, dịu dàng nói:
“Anh Vĩ Khang, ăn xong mình chơi chuyền bao cát với A Vân nha?”
Chơi chuyền bao cát là trò Lâm Vĩ Khang thích nhất, nghe nói được chơi với em gái hắn lập tức sáng mắt, vui vẻ đáp: “Ừ, chơi với A Vân.”
“Vậy thì phải ăn nhiều lên,bụng no mới có sức chơi, nếu không sẽ thua A Vân đấy.”
“A Vân không thắng được đâu, lần nào anh cũng thắng em ấy” Lâm Vĩ Khang đắc ý khoe khoang, nhưng vẫn sợ thua nên lập tức vùi đầu ăn cơm hăng hái hơn hẳn.
Nhìn con trai có tinh thần như vậy, Quách Xuân Lan mới tạm yên lòng.
Bà nhìn Tưởng Lan đầy tán thưởng cũng không còn lo lắng chuyện Lâm Vĩ Khang buồn bã nữa, chỉ cho rằng hắn đang giận dỗi linh tinh.
Lâm Cẩm Vân ăn xong liền chạy về phòng, việc rửa bát đành giao hết cho Tưởng Lan.
Tưởng Lan vừa rửa bát vừa bị Lâm Vĩ Khang đứng bên cạnh giục lên lầu chơi.
Cô ấy vừa rửa vừa phải dỗ dành sợ hắn lỡ tay làm vỡ bát, thành ra tay chân rối loạn.