[Bhtt] [Edit - Hoàn] Một Cộng Một - Khả Dĩ Ke1 - Chương 3: Người ưu tiên tiếp theo
Edit: phuong_bchii
————————————
“Chưa quen biết em, thế mà đã buông bỏ hết dũng khí.”
–
Qua một đường đi xe, cuối cùng cũng tới khách sạn.
Khách sạn gần biển, Trần Đồ Y cố ý chọn phòng có view biển, phòng hai giường view biển.
Mặc dù Du Nhất Thanh không dặn dò, nhưng hiển nhiên hai người đã không thích hợp ngủ cùng một giường.
Đặt hành lý xuống, Du Nhất Thanh ngồi phịch xuống giường nghịch điện thoại. Trần Đồ Y đi khắp nơi kiểm tra thiết bị trong phòng, điều này đã trở thành thói quen của cô.
Vẫn không ai nói chuyện, hai người ai làm việc nấy.
“Cậu đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm.” Vẫn là Trần Đồ Y phá vỡ im lặng trước.
Du Nhất Thanh dừng hành động trên tay, mới mở miệng: “Cũng không đói lắm, nhưng cậu đói rồi thì đi ăn đi.”
Du Nhất Thanh từ trước đến nay giờ giấc ăn uống không có quy luật, thời gian nên ăn cơm thì không ăn cơm, mười giờ sáng uống ly cà phê, có đôi khi sẽ thêm một quả trứng luộc, đồ Trung Quốc là ba giờ chiều, ăn cũng rất thanh đạm, thích uống canh cá trích, không thích ăn món chính, khẩu vị nặng nhất cũng cùng lắm là lẩu cay không cay, buổi tối có lúc ăn có lúc không ăn, vài miếng rau xanh vài con tôm là xong bữa.
Trần Đồ Y ở cùng cô ấy lâu, khẩu vị tùy cô ấy, quy luật cũng tùy cô ấy.
“Vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi, đói bụng rồi đi ăn.”
Trần Đồ Y mở cửa ban công, ngồi trên ghế mây treo lơ lửng, thưởng thức cảnh biển trước mắt, màu xanh mênh mông vô bờ, gió biển mặn mặn thổi vào mặt, trong không khí có hương vị ánh mặt trời.
Hai người từng người khôi phục lại yên tĩnh, giống như trong phòng chỉ có bản thân tồn tại, là một người khách du lịch.
Trần Đồ Y dứt khoát nhắm mắt lại, cả người núp ở trên ghế mây, có chút buồn ngủ, đại não của cô tỉnh táo, nhưng mắt đã không cách nào mở ra.
Qua một lúc, hình như cô nghe thấy tiếng mưa rơi, may mà ban công đủ lớn, không rơi trúng cô.
Hình như cô mơ một giấc mơ, cũng không phải mơ, là ngày hôm sau khi gặp Du Nhất Thanh.
*
Tháng tư thành phố H thường xuyên mưa, một chút liền rơi không ngớt, Trần Đồ Y không thích trời mưa.
Lúc đi làm, cô gặp Du Nhất Thanh ở trước tòa nhà công ty, vội vàng chạy lên chia sẻ dù với cô ấy.
Tuy mưa không lớn, nhưng Du Nhất Thanh đã bị ướt.
“Sao cậu lại ở đây?” Trần Đồ Y giơ dù nói.
“Tới đi làm chứ sao!” Du Nhất Thanh cảm thấy câu hỏi của Trần Đồ Y có chút buồn cười.
Trần Đồ Y cảm thấy Du Nhất Thanh trả lời cũng có chút buồn cười, “Đương nhiên mình biết cậu đi làm, mình hỏi sao cậu không đến bãi đỗ xe, mà là chạy tới từ bên kia.”