[Bhtt] [Edit - Hoàn] Một Cộng Một - Khả Dĩ Ke1 - Chương 2: Sân bay
Edit: phuong_bchii
————————————
“Trên tầng mây đầy ánh sao, những vì sao không biết sự sợ hãi của tôi, nhưng nhân gian lại có ánh mắt tha thiết.”
–
Cuối tháng ba thành phố C gió lạnh thấu xương, trời còn chưa kịp sáng Trần Đồ Y đã kéo hành lý đến sân bay.
Trên máy bay, cô đeo tai nghe giảm tiếng ồn, mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc. Lúc tỉnh lại, còn tưởng rằng mình giống như thường ngày bay đến thành phố H, gặp Du Nhất Thanh.
Khi hai người mới ở bên nhau, mỗi tuần Trần Đồ Y đi một lần, sau đó biến thành hai tuần đi một lần, một tháng đi một lần, ba tháng đi một lần.
Lần trước đi là tháng mười hai, còn là bởi vì cuộc họp thường niên của công ty, là hoạt động lớn nhất hàng năm, Trần Đồ Y ở lại nửa tháng.
Mỗi lần đều là Trần Đồ Y đi gặp Du Nhất Thanh, Du Nhất Thanh một lần cũng chưa từng tới thành phố của Trần Đồ Y, điều này làm cho Trần Đồ Y vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cũng không phải Trần Đồ Y để ý tiền, mà là quan hệ của hai người cho tới bây giờ cũng không còn bình đẳng.
Máy bay lượn trên bầu trời thành phố, Trần Đồ Y nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ xuất thần, nơi này không giống với biệt thự lớn của thổ hào ở nông thôn thành phố H, nơi này ánh nắng sung túc, phong cảnh dễ chịu, tinh thần sảng khoái.
Du lịch, thật sự rất chữa lành.
Biển rộng, nhảy xuống sẽ có cảm giác gì?
Chuyến bay của Trần Đồ Y đến sớm hơn Du Nhất Thanh một giờ, sau khi Trần Đồ Y hạ cánh mua một ly americano, chờ Du Nhất Thanh đến.
Trong thời gian chờ đợi, Trần Đồ Y tìm kiếm món ăn ngon gần khách sạn, Du Nhất Thanh không thể ăn cay, không thích ăn cơm, thích ăn hải sản, chọn vài nhà hàng cũng không tệ lắm, gửi đến trợ lý truyền tài liệu.
Trần Đồ Y bắt đầu ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, con người cô có một tật xấu, ngồi máy bay thì sẽ nghĩ máy bay sẽ rơi, rơi xuống biển nên kêu cứu như thế nào, ngồi xe thì ảo tưởng sẽ đụng xe, lúc này thông thường dây an toàn sẽ kẹt chết, đi thang máy thì bắt đầu phán đoán thang máy rơi xuống, kẹt trong thang máy phải làm sao mở cửa bò ra ngoài, quả thực chính là chứng hoang tưởng bị hại.
Du Nhất Thanh luôn nói cô suy nghĩ lung tung, nghĩ những thứ không thực tế vô dụng này, nhưng cô thật sự rất sợ hãi, sợ sự cố ngoài ý muốn xảy ra trên người Du Nhất Thanh.
Còn mười phút nữa, chuyến bay của Du Nhất Thanh sẽ hạ cánh, cô lại trở lại cửa ra máy bay.
Tới gần giữa trưa, người ở sân bay càng ngày càng nhiều, cô đứng trong đám người, rất gây chú ý. Cô đang nghĩ Du Nhất Thanh đi ra có thể liếc mắt một cái nhìn thấy mình sao? Cô luôn ăn mặc rất mộc mạc, giống như cá tính lãnh đạm, không phải đen thì chính là trắng.
Nhưng cô chắc chắn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy Du Nhất Thanh.
Trong mắt Trần Đồ Y, người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu xám, kéo vali đi ra, cô ấy hết nhìn đông tới nhìn tây, cầm điện thoại trong tay gửi tin nhắn.