[Bhtt] [Edit - Hoàn] Một Cộng Một - Khả Dĩ Ke1 - Chương 13: Lốc xoáy
Edit: phuong_bchii
——————————
“Hãy đến và chìm vào sâu thẳm của tôi, thế giới sắp biến thành hoa tàn.”
–
Có lẽ là uống nhiều không thoải mái, khóc đến cũng rất khó chịu, Du Nhất Thanh tắm rửa xong, sấy tóc xong, liền nằm vật ra giường.
Ngày mai sẽ kết thúc chuyến du lịch, mỗi người đi một ngả, ai về nhà nấy, Trần Đồ Y bắt đầu có chút không nỡ, đây có lẽ là đêm cuối cùng cô và Du Nhất Thanh ở chung, cô lại bắt đầu hối hận, chuyến du lịch vẫn là bị cô làm hỏng.
Trần Đồ Y đơn giản thu dọn hành lý một chút, sau khi tắm rửa xong, lại giặt sạch quần áo cần giặt, phơi ở ban công, sáng mai có thể sẽ khô.
Từ ban công đi ra, cô nhìn thoáng qua Du Nhất Thanh, cả người đều nấp ở trong chăn, rất bình tĩnh, xem ra là đang ngủ.
Đầu tiên cô tắt đèn, sau đó lại kéo rèm cửa sổ lên, lại đến bên giường Du Nhất Thanh, muốn kéo chăn xuống một chút, để cô ấy có thể hít thở không khí.
Trần Đồ Y mò mẫm đi về phía trước, từng bước từng bước, đi vô cùng cẩn thận, sợ đụng vào nơi nào phát ra tiếng vang, sẽ đánh thức Du Nhất Thanh.
Trần Đồ Y nín thở, đi rón rén, không biết tại sao có loại cảm giác vụng trộm, cô nhẹ nhàng kéo chăn, cẩn thận kéo xuống, đột nhiên bị người trên giường kéo mạnh xuống.
Trần Đồ Y trực tiếp ngã xuống giường, đè lên người Du Nhất Thanh.
“Xin lỗi, mình làm cậu tỉnh rồi.” Trần Đồ Y vội vàng xin lỗi.
Trong bóng tối, trong đôi mắt Du Nhất Thanh hình như có sóng ánh lưu động, khuôn mặt như điêu khắc đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng dày vừa phải khẽ nhếch, nhộn nhạo thần sắc làm người ta mê muội.
Trần Đồ Y sợ nhìn tiếp, sẽ nhịn không được muốn ăn quả anh đào này, liền muốn đứng dậy.
Nhưng Du Nhất Thanh lại nắm chặt cổ áo cô, đã biến hình còn không chịu buông tay.
Trần Đồ Y dùng chút sức mạnh, hai tay chống đỡ thân thể của mình, cô không biết Du Nhất Thanh lại có sức lực lớn như vậy, lại bị Du Nhất Thanh kéo xuống.
Bản thân còn chưa đứng vững, lần này cả người đều bị túm lên giường.
Du Nhất Thanh xoay người đá văng dép lê của Trần Đồ Y, chiếc còn lại đã rơi trên mặt đất.
Trần Đồ Y nhìn Du Nhất Thanh hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
“Cậu không muốn sao?” Du Nhất Thanh hình như không phải đang hỏi, mà là đang mời.
Trần Đồ Y không chút do dự nói, “Không muốn.”
Du Nhất Thanh không lập tức nói tiếp, giãy dụa một phen mới nói: “Thật sự không muốn sao?”
“Tiểu Từ, cậu có thể bình tĩnh một chút không, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Trần Đồ Y muốn ngồi dậy nói chuyện với cô ấy, lại bị Du Nhất Thanh đè lại.