[Bhtt] [Edit - Hoàn] Một Cộng Một - Khả Dĩ Ke1 - Chương 12: Tạm biệt không phải là bạn
- Metruyen
- [Bhtt] [Edit - Hoàn] Một Cộng Một - Khả Dĩ Ke1
- Chương 12: Tạm biệt không phải là bạn
Edit: phuong_bchii
——————————
“Em không tin người yêu rời đi lại có thể biến thành bạn thân.”
–
Trần Đồ Y hát xong, nhận được tiếng vỗ tay dưới sân khấu, đi về phía Du Nhất Thanh, mơ hồ thấy cô ấy đang lau nước mắt, lúc đến gần, Du Nhất Thanh vẫy tay với cô, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo cô và mình ngồi cùng một chiếc sô pha.
Trần Đồ Y gần như bị Du Nhất Thanh kéo lên ghế sô pha, vừa mới ngồi xuống, Du Nhất Thanh đã kéo cánh tay cô, đầu tựa vào vai cô.
Du Nhất Thanh nói: “Trần Đồ Y, mình không muốn cùng cậu dừng lại ở đây.”
Trần Đồ Y sửng sốt trong chốc lát, mới nói: “Tiểu Từ, có lẽ mình sớm nên nghe lời cậu, cậu nói muốn kết giao với một người ít nhất phải quan sát nửa năm, chúng ta tiến triển quá nhanh, đối với nhau cũng không hiểu rõ.”
Du Nhất Thanh ngồi thẳng, nghiêng người về phía Trần Đồ Y, “Cậu rất hiểu mình, có thể mình không hiểu cậu như cậu hiểu mình, nhưng mình sẽ cố gắng hiểu cậu.”
“Tiểu Từ, là cậu nói chia tay.” Trần Đồ Y nhắc nhở cô ấy.
“Nhưng mình nói chia tay, là muốn cậu giữ mình lại, đừng đẩy mình ra.” Du Nhất Thanh càng nói càng sốt ruột.
“Là cậu đẩy mình ra, trong lòng cậu có người khác, không phải sao?” Rốt cuộc Trần Đồ Y cũng nói đến vấn đề trí mạng nhất này.
Du Nhất Thanh cầm lấy rượu, uống mạnh một ngụm.
Trần Đồ Y lấy ly rượu của cô ấy ra, “Đừng uống nữa.” Sau đó lại hỏi nhân viên phục vụ một ly nước ấm.
“Mình không sao, cậu đừng quan tâm đến mình.” Du Nhất Thanh lại cướp ly rượu về.
Ly kia của Du Nhất Thanh rất nhanh đã thấy đáy, lại gọi một ly trà đá Long Island, Trần Đồ Y không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể dựa vào cô ấy.
Du Nhất Thanh uống rượu thêm can đảm hít sâu một hơi, cuối cùng mở miệng hỏi: “Trần Đồ Y, cậu thật sự yêu mình sao?”
Trần Đồ Y bị hỏi đến không hiểu thể được, chẳng lẽ tình yêu của cô còn chưa đủ rõ ràng sao?
“Nếu cậu thật sự yêu mình, tại sao phải đối xử với mình như vậy?” Hốc mắt Du Nhất Thanh có chút ướt át ửng đỏ.
“Mình…… mình đối xử với cậu như thế nào?”
“Cậu đừng tưởng mình không biết, cậu chính là không yêu mình.” Du Nhất Thanh lặp đi lặp lại vấn đề yêu hay không yêu.
Có lẽ là cô ấy say rồi, Trần Đồ Y nghĩ thầm.
“Rốt cuộc mình đối xử với cậu như thế nào?” Trần Đồ Y đành phải hỏi theo lời cô ấy.
“Cậu lạnh nhạt với mình, không nói chuyện với mình nữa, nhìn thấy mình cũng mất hứng, ánh mắt cậu thay đổi, cậu chính là đang đẩy mình ra.” Du Nhất Thanh càng nói càng uất ức, nước mắt lập tức muốn chảy ra.