[Bhtt] [Edit - Hoàn] Một Cộng Một - Khả Dĩ Ke1 - Chương 1: Thật ra tịch mịch giống như
- Metruyen
- [Bhtt] [Edit - Hoàn] Một Cộng Một - Khả Dĩ Ke1
- Chương 1: Thật ra tịch mịch giống như
Edit: phuong_bchii
————————————
“Làm sao có thể có người cố ý quên tôi?”
–
【Chia tay đi.】
Đây là ngày làm việc đầu tiên của năm mới, Du Nhất Thanh gửi tin đầu tiên cho Trần Đồ Y.
Ba giờ mười tám phút chiều.
Trần Đồ Y nhìn tin nhắn trên thanh thông báo di động, hai mắt có chút cay cay.
Cô không trả lời tin nhắn, gạt ra khỏi thanh thông báo, tin nhắn của Du Nhất Thanh nhanh chóng bị nhấn chìm dưới nhóm công việc.
Trần Đồ Y chọn một gói đậu Vân Nam, tay pha một tách cà phê, châm một điếu Marlboro DOUBLE BURST, hút mạnh một ngụm, lại uống một ngụm, một vị quái lạ.
Cô qua loa trả lời mấy tin nhắn trong nhóm công việc, giao phó công việc hạng mục công việc, rồi ném điện thoại di động sang một bên, mở bộ phim đã tải xuống từ lâu, ngăn cách chính mình khỏi buổi chiều mưa như trút nước.
Đây là bộ phim mà rất lâu trước đây hai người đã nói muốn cùng nhau xem, Du Nhất Thanh nói muốn xem ở rạp chiếu phim, nhưng trong nước chậm chạp không công chiếu, Trần Đồ Y muốn xem thật lâu, cuối cùng cô cũng có cơ hội mở ra.
Du Nhất Thanh có thể nhìn thấy tin nhắn Trần Đồ Y trong nhóm làm việc, hai người là đồng nghiệp, còn là đồng nghiệp cùng ngành, chỉ là Trần Đồ Y ở thành phố C, Du Nhất Thanh ở thành phố H, hai người là đồng nghiệp nơi đất khách, cũng là người yêu nơi đất khách.
Trần Đồ Y xem liên tiếp ba bộ phim, xem hết sức chăm chú, rồi lại không nhớ nổi bất kỳ tình tiết cụ thể nào, chỉ ngây ngốc nhìn màn hình, trên mặt thường thường chảy xuống mấy hàng nước mắt.
Cô như cái xác không hồn đi vào phòng tắm, mở vòi sen ra, nước ấm từ đỉnh đầu rơi xuống, vỗ lên người, toát ra nhiệt khí. Cô chụm tay lại thành hình cái bát, hứng một nắm nước, vùi mặt trong tay, để nước mắt lẫn vào trong đó, cùng trút xuống.
Thì ra lúc con người đau khổ, ngay cả khóc cũng không có tiếng động.
Cho đến khi nước ấm biến thành nước lạnh, lạnh băng không chút lưu tình chui vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô, giống như đang nói với cô “Đủ rồi”, cô mới bình tĩnh lại, lau khô người đi ra khỏi phòng tắm.
Ban đêm trời mưa, rét lạnh thấu xương, khiến Trần Đồ Y run rẩy, thể chất của cô vốn đã lạnh hơn người thường, hiện tại càng cảm thấy lạnh đến cứng đờ, cô đành phải tùy ý sấy khô tóc, nhanh chóng chui vào trong chăn, cũng may trong chăn ấm áp.
Trần Đồ Y cầm viên thuốc màu trắng trên tủ đầu giường, không thèm rót nước, nuốt trộng một viên.
Tin nhắn chia tay trong điện thoại vẫn dừng lại ở đó, cô không trả lời, Du Nhất Thanh cũng không gửi tin nhắn mới.
Thật ra chuyện chia tay, đã sớm dự liệu được, cô cũng đang chờ ngày này đến. Sở dĩ chọn ngày hôm nay, có lẽ là muốn cho cô an tâm qua năm mới, cái này được coi là chu đáo không?