[Bhtt-Edit] Dịch Và Thời An - Tg : Vô Hà Ca - Chương 57
“Anh Cẩm Dung tìm tôi có việc gì sao?” Thời Ngộ An có chút nghi ngờ, tiệc mừng thọ vừa mới bắt đầu, Túc Cẩm Dung liền kêu cô đơn độc đi ra ngoài, thần thần bí bí không biết giở trò quỷ gì.
Sắc mặt Túc Cẩm Dung không tốt lắm, nhìn cô muốn nói lại thôi, Thời Ngộ An cảm thấy buồn bực. Túc Cẩm Dung nắm quả đấm, rốt cục không nhịn được mở miệng: “Tiểu An a, tôi nghe Nghiêu Nghiêu nói qua, Sướng Sướng không phải là con ruột của em .” Thời Ngộ An nhìn hắn, từ từ gật đầu, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
“Kia Sướng Sướng, là từ từ đâu tới?” thoạt nhìn Túc Cẩm Dung có chút cấp bách, Thời Ngộ An thật là bách tư bất đắc kỳ giải:, “Anh Cẩm Dung thế nào lại đột nhiên nhớ tới hỏi tôi cái này?” Túc Cẩm Dung gãi gãi đầu: “Em trả lời tôi trước đi.”
Thời Ngộ An do dự một chút, vẫn là nói cho hắn: “Hơn bốn năm trước kia, khi đó tôi mới vừa lên đại học, bởi vì gây gổ với ba nên một mình chạy đi Hà Sơn. Tôi phát hiện Sướng Sướng ở trong một rừng cây nhỏ .”
Túc Cẩm Dung liếc mặt, lui về phía sau hai bước, Thời Ngộ An nhìn hắn: “Anh Cẩm Dung, anh rốt cuộc thế nào?” Túc Cẩm Dung đỡ tường miễn cưỡng đứng thẳng người, ánh mắt phức tạp nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Tôi từng có một con gái, là mối tình đầu của tôi vì tôi sinh . Mới đầu tôi cũng không biết sự tồn tại của đứa bé, cho đến đứa bé ra đời, nàng sanh khó mà chết, trước khi chết cho người báo cho tôi biết.”
“Đứa bé kia là sinh non mà, thân thể vô cùng suy yếu, mắt thấy liền không sống nổi. Tôi… rất sợ, bởi vì ba tôi tuyệt sẽ không cho phép tôi mang về một đứa con gái ngoài giá thú, hủy hoại danh tiếng Túc gia.” Thanh âm Túc Cẩm Dung có chút run rẩy: “Tôi vứt bỏ đứa bé, vứt nó ở… Hà Sơn.”
Thời Ngộ An nhìn Túc Cẩm Dung, tiêu hóa lời của hắn nói, từ đầu gỡ một lần, rốt cuộc minh bạch tới đây là tình huống thế nào.”Vậy bây giờ anh nói chuyện này với tôi, là có ý gì?” Thời Ngộ An thoạt nhìn rất lạnh tĩnh: “Anh là muốn cho Sướng Sướng nhận tổ quy tông, trở lại Túc gia?”
Thoạt nhìn Túc Cẩm Dung có chút khó chịu, bình tĩnh mà xem xét, hắn đúng là có cái ý nghĩ này, bất quá Thời Ngộ An trực tiếp hỏi lên như vậy, hắn xác thực không biết nên thế nào mở miệng thừa nhận. Ngay từ lúc hắn vứt bỏ đứa bé, hắn cũng đã đánh mất tư cách làm cha của đứa bé.
“Tiểu An…” Túc Cẩm Dung vẫn là mở miệng: “Tôi biết tôi không xứng làm ba ba của Sướng Sướng, năm đó là tôi quá hèn yếu, không có dũng khí đối mặt . Nhưng là, Sướng Sướng thủy chung cũng là con gái của tôi a, bây giờ tôi rốt cục có năng lực đi nuôi dưỡng, đi bù đắp lại cho con bé, tôi hy vọng, em có thể suy tính một chút.”
Thời Ngộ An mím môi, cười lạnh một cái: “Anh Cẩm Dung, anh chuẩn bị bù đắp thế nào ? Anh có biết hay không, năm đó nếu như không phải là cơ duyên xảo hợp bị tôi phát hiện, con bé sẽ chết. Sớm biết hôm nay cần gì ban đầu làm như vậy? Anh có biết hay không, lúc tôi phát hiện, con bé thậm chí ngay cả muốn khóc cũng khóc không được . Khi đó anh, người ba này ở nơi nào… Nga, xin lỗi, tôi quên, con bé chính là bị anh tự tay vứt bỏ .”
Túc Cẩm Dung cúi đầu không dám nhìn cô, Thời Ngộ An nói tiếp: “Sướng Sướng tương đối trưởng thành sớm, mặc dù thoạt nhìn giống như một hùng hài tử một dạng, nhưng con bé thật ra thì đặc biệt nhạy cảm. Anh cho rằng, coi như là tôi đồng ý, con bé sẽ tiếp nhận anh, người chú này đột nhiên biến thành ba ba của con bé sao?”