[Bhtt-Edit] Dịch Và Thời An - Tg : Vô Hà Ca - Chương 53 : Bệnh viện nhân dân
Nhân Nhân thay xong đồ chuẩn bị phẫu thuật, Thời Ngộ An ôm cô bé lên xe đẩy, nắm cái tay nhỏ bé mềm nhũn của Nhân Nhân quơ quơ: “Con có sợ không ?” Nhân Nhân không trả lời, nhỏ giọng hỏi cô: “Cô sẽ bỏ con một mình ở nơi này sao?” Thời Ngộ An cười sờ sờ đầu của cô bé: “Sẽ không, ta ở chỗ này chờ con ra ngoài.”
“Vậy con sẽ không sợ.” Nhân Nhân nở nụ cười, lúm đồng tiền hãm sâu trên gò má, Thời Sướng nằm ở xe đẩy lấy ngón tay đâm đâm lúm đồng tiền của Nhân Nhân: “Chờ em khỏe rồi, tôi sẽ dẫn em đi ăn kem dâu tây mà tôi thích nhất.” Nhân Nhân dùng sức gật đầu, Thời Sướng vỗ vỗ túi, lấy ra một viên kẹo sữa hình thỏ, nhét vào lòng bàn tay Nhân Nhân: “Bọn họ nói tôi không thể đi vào với em, vậy em cầm cái này, coi như là tôi đang ở bên cạnh em . Không cần phải sợ nga, tôi sẽ bảo vệ em.”
Đôi tay nhỏ bé nắm chặt viên kẹo sữa, bác sĩ nói phải vào phòng giải phẫu, Dịch Nghiêu đi tới ôm Thời Sướng qua một bên, Thời Sướng nghễnh đầu hỏi nàng: “Daddy, Nhân Nhân sẽ không có việc gì a?” “Sẽ không .” Dịch Nghiêu hôn nhẹ trên mặt Thời Sướng: “Nhân Nhân sẽ thật tốt , khỏe mạnh an khang , giống như Sướng Sướng vậy.”
“Bảo bảo tin Dadddy nói, không thể gạt con nga.” Thời Sướng ôm cổ Dịch Nghiêu, nàng cười gật đầu, hỏi: “Con thích Nhân Nhân sao?” Thời Sướng gật đầu một cái: “Thích, mỗi ngày Nhân Nhân chơi với con mà, cũng không có đáng ghét như mấy bạn nhỏ thích khóc ở nhà trẻ, bảo bảo thích em ấy.”
“Vậy sau này Nhân Nhân sẽ cùng sống chung một chỗ với chúng ta có được hay không?” Dịch Nghiêu nhẹ giọng hỏi Thời Sướng, cô bé luôn làu bàu nói Nhân Nhân đoạt đi mọi sủng ái của mình, Dịch Nghiêu thật đúng là sợ Thời Sướng không muốn tiếp nhận Nhân Nhân. Thời Sướng ngoẹo đầu hỏi Dịch Nghiêu: “Chẳng phải từ trước đến nay Nhân Nhân đã ở cùng một chỗ với chúng ta sao?”
Dịch Nghiêu có chút im lặng, Thời Sướng nghiêm túc nói: “Daddy cứ yên tâm đi, bảo bảo chỉ khi dễ mấy người bạn nhỏ của nhà người khác, còn Nhân Nhân là em gái của bảo bảo, bảo bảo sẽ bảo vệ em ấy thật tốt .” Dịch Nghiêu nắm cái mũi nhỏ của Thời Sướng: “Con quỷ linh tinh này.” Thời Sướng cười lên khanh khách, Dịch Nghiêu bụm miệng cô bé lại: “Không cho cười, con với mami mua bữa sáng ăn đi.”
Thời Ngộ An cúi đầu hôn một cái ở trên trán Nhân Nhân, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Nhân Nhân nhà chúng ta là đứa bé dũng cảm nhất.” Nhân Nhân nháy mắt, lắc đầu một cái: “Con cảm thấy Thời Sướng mới phải.” Thời Ngộ An cười, Nhân Nhân đưa tay giữ lại vạt áo của nàng, Thời Ngộ An chọn không có nhìn cô bé, Nhân Nhân nhỏ giọng nói: “Con có thể, kêu cô một tiếng mẹ sao?”
“Có thể a, đừng nói một tiếng, kêu cả đời đều được.” Thời Ngộ An cúi người xuống, Nhân Nhân đưa tay ôm cổ của cô, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt cô: “Mẹ.” Thời Ngộ An đáp một tiếng, Nhân Nhân buông tay ra, nằm ngay ngắn trên xe đẩy, ra cái dấu tay OK, Thời Ngộ An giơ ngón tay cái lên, nhìn Nhân Nhân được đưa vào phòng phẫu thuật .
Túc Như Chỉ mới từ phòng bệnh cất xong đồ tới đây, ngồi ở bên cạnh Thời Ngộ An: “Nhân Nhân tiến vào rồi nha.” Thời Ngộ An gật đầu một cái, Túc Như Chỉ nhìn chung quanh một cái, hỏi cô: “Tiểu công chúa nhà chúng ta đâu a ?” Thời Ngộ An lắc đầu một cái: “Con cũng không biết, a Nghiêu mang đi ra ngoài đi.” Nghe nói có Dịch Nghiêu đi theo, Túc Như Chỉ mới yên lòng.