[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 68
Chương 68: Phiên ngoại Lễ Giang Sinh (P2)
Một đường này Đường Thu Bạch trong đầu mơ mơ màng màng không quá tỉnh táo, hoặc là nói nguyên bản còn rất tỉnh táo thế nhưng sau khi trò chuyện với Duệ Tiểu Hạ ngược lại không tỉnh táo nổi nữa.
Đường xá xa xôi, sắp đi được một nửa Đường Thu Bạch vẫn là đề nghị dừng ở trạm đường cao tốc nghỉ ngơi một lát, mọi người đều không có ý kiến, rốt cuộc cũng ngồi hơn hai tiếng đồng hồ, hoạt động gân cốt chút sẽ thoải mái hơn.
Càng đi đến gần địa điểm, địa hình ven đường cũng dần dần thay đổi, mới đầu vẫn là bằng phẳng sau đó lại đến đồi núi, đến bọn họ lái xe vào khu phục vụ nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch một chân bước xuống, lúc khom lưng đi ra mới thấy chung quanh từng mảnh từng ngon núi cao kéo dài, dùng non núi vây quanh để hình dung cũng không quá.
“Chà, thoải mái!”
Đồng nghiệp bên cạnh xuống xe không biết là ai kêu lên, mọi người đều cảm thán theo, không khí sảng khoái chớp mắt kéo đến, bao quanh Đường Thu Bạch, gió lạnh ùa vào cổ áo hơi hé mở, kích thích Đường Thu Bạch theo bản năng run lên.
Hình như mang hơi ít quần áo, nàng thầm nghĩ.
Đồng nghiệp từng người di nghỉ ngơi, Đường Thu Bạch tới siêu thị nhỏ bên cạnh mua chai nước đi ra, đứng ở bậc thang khu phục vụ ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm mây bay phiêu đãng, khóe mắt dư quang lướt qua khắp nơi đều là dãy núi trùng điệp, cho dù đã là mùa đông Đường Thu Bạch vẫn cảm nhận được sự bao la hùng vĩ của nó.
Tâm trạng Đường Thu Bạch đột nhiên thả lỏng, tay cầm cái chai, vô thức vuốt ve, nàng nhớ tới tối hôm qua lòng bàn tay tinh tế vuốt ve khắc chữ, lại nghĩ tới những lời Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng nói với nàng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Di động trong tay chợt rung lên, kéo suy nghĩ bay xa của Đường Thu Bạch trở về, tầm mắt vừa mới nhìn đến, cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại khiến mặt mày nàng cong cong.
“Alo?”
“Đến nơi rồi sao?”
Thanh âm mềm nhẹ của Cảnh Thư Vân theo ống nghe chậm rãi truyền tới, chung quanh lẳng lặng Đường Thu Bạch không nghe được một chút tạp âm nào.
“Vẫn chưa, đang ở khu phục vụ nghỉ ngơi, chị tỉnh rồi?”
“Ừm.” Tay Cảnh Thư Vân nắm bút dừng một chút, đôi mắt bất giác thay đổi góc nhìn, “Em đi rồi tôi liền tỉnh.”
“Có phải động tác của em quá lớn không, làm ồn đến chị?”
Đường Thu Bạch nhớ lại lúc dậy sớm không dám đối diện với cô, do dự một lát vừa luyến tiếc lại hoảng loạn ra cửa, rất là ảo não khẽ nhíu mày.
“Không phải.”
Cảnh Thư Vân phủ định rất nhanh, nhưng kế tiếp lại lâm vào một trận trầm mặc, Đường Thu Bạch không dám chắc cô muốn nói gì, nên cũng đành chờ cô.
Làn gió bên người trở nên lớn hơn, thổi nghe tiếng ù ù, Đường Thu Bạch cầm điện thoại tránh khỏi đầu gió, đứng ở bên kia, nhưng tiếng gió vẫn bị ống nghe thu vào trọn vẹn.