[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 63
Chương 63: Em căng thẳng cái gì
Đường Thu Bạch dường như mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mơ có nàng, cũng có Cảnh Thư Vân.
Lúc Cảnh Thư Vân đi về phía nàng, bóng tối xung quanh lập tức bị xé toang.
Rơi vào chiếc ôm của đối phương, Đường Thu Bạch mới cảm nhận được thân thể lạnh lẽo bắt đầu dần dần khôi phục ấm áp.
Nhẹ nhõm giống như được cứu.
Rồi sau đó Đường Thu Bạch lại mơ thấy rải rác một ít đoạn ngắn, thẳng đến khi nàng từ từ mở mắt ra, bức tường trắng phản chiếu vào mi mắt, mùi nước sát trùng kích thích khứu giác của nàng, Đường Thu Bạch mới hồi tưởng lại, đây cũng không phải mơ.
Ngón tay Đường Thu Bạch đặt ở trong chăn theo bản năng giật giật, có chút cứng đờ, nhưng còn có tri giác.
Trong phòng im ắng, không bằng nói là chỉ có một mình nàng.
Trên mặt tủ bên cạnh giường bệnh có một rổ hoa quả, bàn tròn nhỏ bằng phẳng cũng chất đống hoa hoè các kiểu, trái cây cùng thực phẩm dinh dưỡng, những dấu vết đó đều chứng minh nơi này đã có người tới, còn tới không ít người.
Tròng mắt quay tròn nhìn chung quanh một vòng, Đường Thu Bạch lại lần nữa xác định cả căn phòng chỉ có nàng, ý thức toàn bộ toàn tràn về.
Không nhìn thấy Cảnh Thư Vân làm Đường Thu Bạch mạc danh có chút mất mát.
Đường Thu Bạch khó khăn ngồi dậy, muốn xem xét vết thương, nhưng ngay sau đó truyền đến một trận đau đớn, Đường Thu Bạch không nhịn được lại “xùy” một tiếng.
Băng vải trên người nàng không nhiều cũng không ít, nhưng phân bố đều đều, ngoài đầu ra thì tứ chi mỗi bên đều có một phần.
Trầy da cùng một ít vết xây xát cũng đã được xử lý rất tốt.
Đường Thu Bạch hơi mím môi động đậy, đầu lưỡi đảo qua, mùi máu tươi trên cánh môi lúc trước sớm đã không còn, chỉ là vẫn có thể cảm giác được có một đường nứt.
Đường Thu Bạch khẽ khàng buông tiếng thở dài, cửa phòng bệnh lại bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cảnh Thư Vân một tay nắm chốt cửa, một tay cầm di động, màn hình còn phát sáng, hình như mới vừa nghe điện thoại xong.
“Em tỉnh rồi?”
Ngay ở khoảnh khắc Cảnh Thư Vân đối diện với Đường Thu Bạch, đôi mắt đen nhánh minh diễm sáng hơn một chút, ngay cả âm điệu cũng phập phồng rõ ràng.
“Tỉnh rồi.” Đường Thu Bạch cơ hồ theo bản năng cong cong khóe môi.
“Sao em lại ngồi dậy, có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Cảnh Thư Vân nói rồi cất bước nhanh đến gần, chỉnh giường bệnh nâng lên, lấy gối lót giúp nàng.
Làm xong những chuyện này, Cảnh Thư Vân đứng ở mép giường, mu bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên trán Đường Thu Bạch.
Vầng trán trơn bóng còn mang theo một tia lạnh lẽo, lúc đặt ở trên trán, vừa lúc che khuất tầm mắt Đường Thu Bạch đang nhìn phía cô.