[Bhtt - Edit] Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng - Chương 62
Chương 62: Ôm
Ánh chiều tà tan đi, ngay cả một tia ánh sáng cuối cùng cũng bị mang đi mất, cơn gió mang theo hơi lạnh lướt qua mảnh đất này.
Màn đêm buông xuống, không chỉ là nhiệt độ hạ thấp, mà còn có sợ hãi cùng bất an cũng tăng dần lên.
Tiếng sột sột soạt soạt đang không ngừng vang lên bên tai người phụ nữ, nàng lại rất an tĩnh, hoặc là nói, liên tiếp xảy ra va chạm đột ngột khiến cho ý thức của nàng không quá tỉnh táo.
Đường Thu Bạch một mình bước đi giữa bóng đêm mênh mang bất tận, dưới chân cái gì cũng nhìn không rõ, như là đạp trên đất phẳng, nhưng mỗi bước đi về phía trước lại có chút mềm.
Nàng nhẹ nhàng sờ soạng, giống như đang tìm kiếm gì đó, nhìn thấy khắp nơi bị bóng tối vây quanh, không biết đi bao lâu, Đường Thu Bạch đột nhiên dừng lại, thân thể gầy yếu khẽ run, thật cẩn thận ngồi xổm xuống.
Đường Thu Bạch hai mắt vô thần lại mờ mịt nhìn sang một bên, đứng ở tại chỗ, vẫn tiếp tục không tìm thấy phương hướng, đi về phía trước không thấy rõ, nàng bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.
Trong đầu mơ hồ có sợi dây lôi kéo nàng, một đầu dây tiếp nối với người mà nàng bận lòng, cũng là ánh sáng duy nhất của nàng.
Một lần nữa thẳng sống lưng, lại tiếp tục lần mò về phía trước.
Đường Thu Bạch vô tri vô giác, thậm chí không biết đã đi qua đi lại trong bóng tối bao lâu, cho đến khi cảm giác càng ngày càng lạnh, thân thể không kiên trì được bắt đầu run rẩy, nơi xa đột nhiên có một luồng ánh sáng chói lóa như thể muốn xé rách màn đêm mà rọi tới, chiếu vào trên người Đường Thu Bạch.
Nàng nửa che mắt vọng nhìn qua, mơ hồ thấy một bóng người, trái tim không lý do “Lộp bộp” một tiếng, lại dần dần khôi phục đập mạnh mẽ.
Đường Thu Bạch không chút do dự, từng bước một tiến gần về phía đó, càng đến gần ánh sáng càng mãnh liệt, trong lúc hoảng hốt Đường Thu Bạch nhìn thấy mắt kính gọng vàng quen thuộc lờ mờ xuất hiện ở phía ánh sáng.
“Là chị sao?”
Đường Thu Bạch dò hỏi, vươn tay.
Đầu ngón tay chạm đến ánh sáng lập tức bị bao trùm, một luồng hơi ấm dần dần lan tỏa.
Đường Thu Bạch bước một bước cuối cùng, đứng ở trong dòng ánh sáng, chờ hoàn toàn thích ứng rồi mở bừng mắt, Cảnh Thư Vân mang theo nụ cười đứng ở trước mặt nàng.
“Sao chị lại ở đây!”
Vốn dĩ hẳn là câu nghi vấn, thế nhưng chóp mũi Đường Thu Bạch đau xót, không hiểu sao liền biến thành câu cảm thán.
“Tôi không nên ở chỗ này sao?”
Cảnh Thư Vân không nhanh không chậm nói, trong thanh âm là bình tĩnh trước sau như một, nhưng Đường Thu Bạch nghe vào trong tai, ngược lại còn mang theo chút cưng chiều.
Đường Thu Bạch lắc lắc đầu, “Không nên.”
“Vật tôi cũng không thể để một mình em ở chỗ này.”